“Đào di, bạn học này của dì không được tử tế cho lắm à, không phải là muốn cùng dì ôn chuyện sao, sao đã đi nhanh vậy rồi?” Ra khỏi nhà hàng, Tần Lãng và Đào Nhược Hương đang tản bộ dọc theo đê sông Tam Giang, hắn vừa đi vừa hỏi Đào Nhược Hương. “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói! Người ta đều bị ngươi đắc tội rồi!” Đào Nhược Hương hừ một tiếng. “Liên quan gì tới ta, ta chính là một tên phàm ăn mà thôi. Hơn nữa, bữa cơm này cũng không để Hàn Huyên tốn kém, dì nên cảm ơn ta mới đúng, sao ngược lại lại trách ta rồi.” “Đừng có giả vờ hồ đồ nữa!” Đào Nhược Hương nói, “Hàn Huyên chính là muốn cùng ta chia sẻ niềm vui thành công hiện tại của nàng mà thôi, ngươi tại sao hết lần này tới lần khác lại muốn đả kích người ta chứ.” “Ta còn tưởng dì không nhìn ra chứ. Nhưng, nàng cũng không phải là muốn chia sẻ niềm vui thành công, nàng rõ ràng là trần trụi khoe khoang ở trước mặt ngươi, nàng nếu là thật sự muốn cùng dì chia sẻ niềm vui thành công, sao không tặng dì vài món trang sức, túi xách gì đó. Đào di, dì thật sự là quá ngây thơ rồi! Nhưng mà, ta thì không quen nhìn nữ nhân này khoe khoang ở trước mặt ngươi, cho nên ta muốn cho nàng bi ai!” “Cùng một nữ sinh so đo, ngươi cảm thấy có ý nghĩa không?” “Nữ nhân!” Tần Lãng sửa lại cách nói của Đào Nhược Hương, “Dì là nữ sinh, nàng là nữ nhân!” Dưới đèn đường, mặt Đào Nhược Hương nhịn không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967858/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.