"Tháng này không phải vừa nộp tiền nước sao?" Đào Nhược Hương vừa lẩm bẩm vừa mở cửa. Khi cửa mở ra, nàng không ngờ người đứng ở cửa lại là Tần Lãng, hơn nữa tên này thế mà lại dùng nụ cười đáng đánh nhìn nàng. "Đào dì, ta phát hiện lòng phòng bị của dì thật sự rất thấp." Tần Lãng tên này thế mà lại dùng giọng điệu giáo dục nói, "Ngươi ngẫm lại xem, người trời sinh xinh đẹp như dì vốn dĩ rất dễ chiêu dụ sắc lang đến, mà lòng phòng bị của dì lại yếu ớt như vậy, ta thật sự cảm thấy lo lắng thay cho dì đó!" "Ngươi chính là tiểu sắc lang!" Đào Nhược Hương hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy tên Tần Lãng này, Đào Nhược Hương liền cảm thấy tức giận bốc lên tận óc. "Đào dì, vừa rồi dì không phải còn nói không giận ta sao?" Tần Lãng cười nói. "Vừa rồi là vừa rồi." Đào Nhược Hương hừ một tiếng, "Ai bảo ngươi nói dối ta?" "Ta nào có nói dối chứ? Ta đâu có nói muốn đi về nhà, là dì bảo ta mau về nhà mà." Tần Lãng biện giải. "Thế mà còn muốn giảo biện —— Ơ kìa~" Đào Nhược Hương vốn định mắng Tần Lãng thêm vài câu, nhưng nhìn thấy Tần Lãng đột nhiên như làm ảo thuật từ sau lưng lấy ra một bó hoa tươi đưa đến trước mặt nàng, lập tức chút tức giận trong lòng biến mất không còn tăm hơi. Với tư dung của Đào Nhược Hương, bình sinh đã nhận được vô số hoa tươi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhận được bó hoa đặc biệt như vậy. Bó hoa tươi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967854/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.