Lục Thanh Sơn quả thật không phải lần đầu tiên lợi dụng Bạch Viên để làm nghề móc túi, bởi vì như hắn đã nói, ngày nay những người có tiền tuy không ít, nhưng không ít người càng có tiền lại càng keo kiệt, xem một màn khỉ làm xiếc, ngay cả hai đồng xu cũng không nỡ bỏ ra. Mà Lục Thanh Sơn chỉ là một học sinh, trong nhà lại không có nguồn thu nhập nào khác, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nhắm vào những người giàu có keo kiệt kia mà hạ thủ. Tuy nhiên, Lục Thanh Sơn vẫn có nguyên tắc làm người, không hạ thủ với người nghèo, không hạ thủ với những người đã đưa "vé xem hát", cho nên những người đã đưa tiền vé, cầm bùa khỉ thì sẽ không trở thành đối tượng trộm cắp của Bạch Viên. Thật ra, đây chính là quy củ mà những người bán nghệ giang hồ đã hình thành từ lâu. Trước đây, ở một số vùng nông thôn, mỗi khi đến ngày lễ, lại có những người bán nghệ múa khỉ đi khắp các thôn để biểu diễn, mang phúc lành. Sau mỗi lần biểu diễn xong, những người bán nghệ này sẽ đưa một tấm "bùa khỉ" để cầu bình an, đón phúc khí. Đương nhiên, tấm bùa khỉ này không phải "cho" không, chỉ những nhà nào đã đưa tiền thưởng thì mới có thể nhận được bùa khỉ. Sau đó, những người này sẽ dán bùa khỉ ở cổng nhà. Công hiệu bình an, đón phúc của tấm bùa khỉ này tạm thời chưa bàn đến, nhưng ít ra sẽ không vô cớ mất tiền của, bởi vì những nhà không dán bùa khỉ, thường thường sẽ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967851/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.