"Đương nhiên!" lão độc vật trừng mắt nhìn Tần Lãng một cái, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng tùy tiện hạng người nào cũng có thể lên giang hồ phổ sao?" "Thanh Bang thì không cần nói rồi, vậy Ca Lão Hội lại có lai lịch gì?" Tần Lãng hỏi. "Vùng Ba Thục, có một nhóm người thường xưng là 'bào ca nhân gia', những người này chính là của Ca Lão Hội." lão độc vật nói, "Chỉ là, sau cách mạng Tân Hợi, người của Ca Lão Hội tham gia cách mạng chết không ít, dần dần liền suy tàn." "Giống như Độc Tông chúng ta, suy tàn rồi?" "Tiểu tử thúi! Ngươi không thể không nhắc tới chuyện này sao!" lão độc vật tức đến râu ria dựng ngược, trợn mắt, sự suy tàn của Độc Tông là sự thật không thể chối cãi, nhưng đây lại là nỗi đau lớn nhất của lão độc vật. "Vậy ngươi cứ xem như ta chưa nói chuyện này đi, rồi nói cho ta biết những môn phái nào là chân chính." "Được cho là môn phái chân chính, nổi danh nhất đương nhiên là phái Thiếu Lâm của Phật Tông, phái Võ Đang của Đạo giáo rồi..." Lão độc vật ngày thường nói không nhiều, nhưng hôm nay lại lần đầu tiên nói cho Tần Lãng không ít điều. Tuy nhiên, Tần Lãng cảm thấy lão độc vật không có "hảo tâm" như vậy, cho nên ta hắn nói nhiều như vậy, là bởi vì hắn đã đẩy Tần Lãng vào trong giang hồ sâu không lường được này. Khi hồng nhật hoàn toàn chiếu sáng bầu trời, lão độc vật dừng việc phổ cập kiến thức giang hồ thường thức cho Tần Lãng, cao thâm khó đoán mà nói: "Ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967849/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.