Sở dĩ Thanh Hạc Vân có thể chiếm cứ sơn trại này, trở thành chúa tể nơi đây, là bởi vì Thanh Hạc Vân là đệ tử của tế sư đời trước, có thể điều khiển rắn rết, cho nên những sơn dân này mới kính sợ hắn như thần minh, cam tâm bị hắn lợi dụng. Nhưng bây giờ, Thanh Hạc Vân lại bị rắn côn trùng trong núi thôn phệ hết, trong mắt những người này, đây nhất định là sự trừng phạt mà sơn thần dành cho Thanh Hạc Vân! Chính là hành vi làm điều ngang ngược của Thanh Hạc Vân đã chọc giận sơn thần, trời giận người oán, cho nên mới phải chịu sự trừng phạt như vậy! Cho dù là những người không tin sơn thần, nhìn thấy cảnh tượng rùng mình này, đến cả chân cũng đứng không vững, thì lại nào dám đối đầu với Tần Lãng chứ, trước đại quân rắn côn trùng đáng sợ như vậy, súng săn là cái gì, huống hồ rất nhiều người bây giờ đến cả súng cũng cầm không vững nữa rồi! Lúc này, Tần Lãng gọi “Bát Đại Kim Cương” ra, nói với bọn họ: “Từ nay về sau, sẽ không còn Thanh Hoàn Bang nữa! Nếu các ngươi tiếp tục làm bậy, Thanh Hạc Vân chính là kết cục của các ngươi! Ta đến đây không phải để đoạt sơn trại của các ngươi, sau này các ngươi vẫn có thể tiếp tục sống ở đây, nhưng hãy nhớ một điều, làm điều bất nghĩa nhiều tất tự chuốc lấy diệt vong!” Sau đó, Tần Lãng sải bước đi về phía cổng sơn trại. Theo tiếng huýt sáo trầm thấp, đại quân rắn côn trùng cũng đi theo Tần Lãng ra bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967847/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.