"Phanh!" Thanh Tuấn vừa rút đao ra, đột nhiên liền thấy một bóng người từ trong bóng tối cấp tốc lao ra, tốc độ cực nhanh. Thanh Tuấn còn chưa kịp nhìn rõ ràng đối phương trông thế nào, cả người đã bị đối phương đạp bay ra ngoài, sau đó nặng nề mà đập vào quầy bar của quán rượu. Mắt thấy Thanh Tuấn sắp sửa ngã đến bầm dập mặt mũi, An Dương đột nhiên khẽ vươn tay, ấn vào sau lưng Thanh Tuấn, tiêu trừ đi hơn nửa lực đạo, khiến Thanh Tuấn "vù vù" liên tiếp lùi mấy bước rồi vẫn ổn định được thân hình. Điều này không nghi ngờ gì cho thấy An Dương vẫn có công phu thật, còn mạnh hơn Thanh Tuấn nhiều. Thanh Tuấn tuy không bị ngã đến bầm dập mặt mũi, nhưng dù sao cũng bị Tần Lãng đạp một cước, trong lòng càng thêm bốc hỏa, vung vẩy đao trong tay, kiêu căng nói: "Thằng nhóc chết tiệt, ngươi có biết lão tử ngươi là ai không? Chọc lão tử bốc hỏa, ta muốn cả nhà ngươi chết hết sạch! Nghe rõ chưa, cả nhà chết hết sạch!" "Chết hết sạch sao?" Tần Lãng cười lạnh nói, "Chỉ riêng câu nói này của ngươi thôi, hôm nay ngươi chết chắc rồi!" "Chết tiệt, ngươi dọa ta à? Ngươi có biết lão tử ta là ai không? Dưới tay hắn có hơn ngàn tiểu đệ, giẫm chết ngươi dễ dàng như giẫm chết một con kiến!" Thanh Tuấn vẫn còn kiêu căng. Tần Lãng dứt khoát không để ý đến Thanh Tuấn này, ngược lại nói với An Dương: "Công phu của ngươi không tệ đấy, chỉ là vẫn không bằng lão tử ngươi! Chỉ bằng chút bản lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967835/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.