"Hàn Tam Cường! Mẹ kiếp nhà ngươi!" Trương Hưởng Lượng vừa nghe Hàn Tam Cường đến không có ý tốt, liền trực tiếp xé rách mặt mũi, đưa tay ném xuống đất cặp kính râm trên mặt. "Đậu xanh rau má! Đây là địa bàn của lão tử, ngươi lại dám vượt qua ranh giới, còn dám bảo lão tử nhổ tiền ra! Ngươi cho rằng ngươi là ai! Hàn Tam Cường, lão tử biết ngươi có ý gì, chẳng qua là vì lão tử không liên thủ với ngươi, cho nên ngươi cố ý đến gây chuyện phải không?" "Ta không phải đến gây chuyện." Hàn Tam Cường ngừng một chút, sau đó lớn tiếng nói: "Lão tử là đến để ra tay vì chính nghĩa!" "Ra tay vì chính nghĩa?" Trương Hưởng Lượng khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Hàn Tam Cường, đầu óc ngươi hỏng rồi sao! Nể mặt tất cả đều là người giang hồ, lão tử cho ngươi một thể diện, trong một phút cho lão tử biến mất! Bằng không, hôm nay lão tử đánh cho ngươi sống không thể tự lo liệu!" "Trương Hưởng Lượng, ta nói lại lần nữa, ta là nhận ủy thác của người khác, bảo ngươi trả lại những khoản 'phí quản lý' phi pháp kia. Bằng không, hôm nay lão tử thật sự là muốn ra tay vì chính nghĩa rồi!" Hàn Tam Cường cao giọng nói. "Được! Ngược lại muốn xem xem buổi tối hôm nay ngươi làm thế nào ra tay vì chính nghĩa!" Trương Hưởng Lượng hét lớn một tiếng: "Các huynh đệ, xông lên cho ta! Đánh tàn đám gia hỏa này cho ta rồi tính! Cái mẹ kiếp ra tay vì chính nghĩa!" Lúc này, tiểu đệ của Trương Hưởng Lượng đã tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967829/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.