Thoáng một cái, ba ngày đã trôi qua. Trong phòng học, chỗ ngồi vốn thuộc về Lạc Tân cũng đã biến thành vị trí của người khác. Thỉnh thoảng, Tần Lãng nhìn về phía chỗ ngồi phía trước phòng học, sẽ có một khoảnh khắc thất thần, bởi vì hắn dường như cảm thấy bóng lưng Lạc Tân vẫn còn ở đó. Y nhân đã đi, vốn dĩ Tần Lãng nên lựa chọn lãng quên, nhưng không biết vì sao, bởi vì sự rời đi của Lạc Tân, những hồi ức trước kia ngược lại càng ngày càng rõ ràng, thứ tình cảm kỳ diệu đó cũng càng ngày càng mãnh liệt. Mất đi rồi, mới hiểu được trân quý. Có lẽ câu nói này thật sự có chút đạo lý. Giang Tuyết Tình thường xuyên xuất hiện trước mặt Tần Lãng, Tần Lãng cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm từ nàng, nhưng Tần Lãng hiện tại, căn bản cũng không có tâm tư đi tiếp nhận một đoạn tình cảm khác, cho dù là đoạn tình cảm này dường như dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, ngược lại nghe Triệu Khản nhắc nhở Tần Lãng, bên cạnh Giang Tuyết Tình có người theo đuổi nàng rất sát, bảo Tần Lãng đừng bỏ lỡ cơ hội tốt, nhưng Tần Lãng lại không cho là đúng. “Tần Lãng, mời ngươi đi phòng hiệu trưởng một chuyến.” Trước khi sắp vào học, Tôn Bác đi đến bên chỗ ngồi của Tần Lãng, lo lắng Tần Lãng tên này lại với hắn đối đầu, cho nên Tôn Bác dùng một chữ "mời". Nếu tiểu tử Tần Lãng này không đi, chỉ sợ Tôn Bác thiếu không được sẽ bị hiệu trưởng mắng một trận. “Được, ta đi.” Đã vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967817/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.