"Tần Lãng, cậu đi nghỉ trước hai ngày đi. Những chuyện khác, đợi sau khi vết thương của cậu khỏi hẳn rồi hãy tra." Ra khỏi phòng y tế trường học, Đào Nhược Hương nói với Tần Lãng. "Sao vậy, cô Đào, cô muốn bỏ lại tôi một mình hành động sao?" Tần Lãng dường như đã nhìn ra ý nghĩ của Đào Nhược Hương, "Cô Đào, vết thương nhỏ này của tôi không sao cả! Huống hồ vết thương nhẹ không rời tiền tuyến, bây giờ chính là thời khắc then chốt, tôi cũng không thể để cô hành động một mình. Vạn nhất, nếu cô có sơ suất gì đó, tôi liền thật sự hối hận không kịp!" Đào Nhược Hương không ngờ Tần Lãng lại nhìn ra ý nghĩ của mình, giải thích nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt chính mình!" "Tôi một chút cũng không yên lòng!" Tần Lãng lắc đầu nói, "Cô đừng hòng bỏ lại tôi một mình hành động!" "Nhưng mà, bây giờ cậu bị thương rồi!" Đào Nhược Hương nói, "Hơn nữa, nếu không nhanh chóng điều tra rõ ràng chuyện này, đợi đối phương chuyển hết rất nhiều chứng cứ phạm tội đi mất, chúng ta liền thật sự không có cách nào nữa rồi." "Tôi bị thương không sai, nhưng bây giờ đã hồi phục gần như xong rồi." Tần Lãng nói rồi, vén ống tay áo trái lên, đưa cánh tay về phía Đào Nhược Hương, "Nếu cô không yên lòng thì, nhìn xem vết thương vừa rồi." Đào Nhược Hương nửa tin nửa ngờ, cẩn thận tháo ra một đoạn băng gạc, một màn trước mắt khiến cô ấy cảm thấy rất khó tin: Vết thương của Tần Lãng vậy mà đã ngừng chảy máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967766/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.