Sáng ngày thứ hai. Tần Lãng tỉnh ngủ dậy, hô về phía cai ngục ở cửa: "Cảnh quan, ta muốn gọi một cuộc điện thoại." "Không được." Cai ngục từ chối yêu cầu của Tần Lãng. "Nếu như các ngươi nhất định phải như vậy, vừa có cơ hội, ta sẽ nói cho người nhà, bạn bè và truyền thông biết về chuyện ta đã bị người dùng dao tấn công, bị hạ độc trong trại tạm giam. Ta nghĩ các ngươi cũng không muốn gây rắc rối phải không?" Tần Lãng thực hiện một giao dịch nho nhỏ với cai ngục. Hai cai ngục thương lượng một chút, rồi một trong số họ đưa cho Tần Lãng một chiếc điện thoại di động, nhưng yêu cầu Tần Lãng gọi điện thoại trước mặt họ, để họ có thể biết nội dung cuộc gọi của Tần Lãng có mang đến phiền phức cho họ hay không. Tần Lãng lựa chọn thỏa hiệp, dù sao hiện tại hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Khản là được rồi. Số điện thoại di động của Triệu Khản có bốn số liên tiếp nên rất dễ nhớ. Sau khi Tần Lãng gọi thông điện thoại của Triệu Khản, vừa nói rõ thân phận, liền nghe thấy Triệu Khản lớn tiếng mắng: "Đậu phộng Tần Lãng! Ngươi hại chết Chu Linh Linh, đậu xanh rau muống! ...Ta muốn giết chết ngươi... ta..." Tần Lãng biết, Triệu Khản chỉ là đang phát tiết lửa giận và bi thống trong lòng mà thôi, nhưng hắn không có thời gian nghe Triệu Khản trút giận, liền cắt ngang lời Triệu Khản: "Ta không có hại Chu Linh Linh, ngươi nên biết! Hiện tại, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện nhỏ, ngươi đăng nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967752/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.