Chương trước
Chương sau
Quan quân dùng chút khí lực cuối cùng để phát cảnh báo nguy hiểm ra, ngay sau đó một cái chi dài khác đã xuyên thấu qua trái tim hắn.
Trung tâm chỉ huy thực nhanh đã bị những con côn trùng to lớn đó hủy diệt, kiến trúc vốn rất chắc chắn đã biến thành từng khối đá vụn. Mà các chiến sĩ chiến đấu với những con côn trùng lớn đó cũng bởi vì tiêu hao hết nguồn năng lượng trong cơ giáp mà chết thảm dưới lưỡi dao sắc bén của côn trùng lớn.
Những con côn trùng lớn đó không ngừng dùng chi dài đâm qua khoang khống chế cơ giáp, cuối cùng thành công phá mở, kéo chiến sĩ bên trong ra gặm cắn không còn một mảnh.
Trạm canh gác Nham Mặc tinh vốn là nơi hoang vu, lúc này lại càng không chút sinh cơ.
Sau khi hơn trăm con côn trùng lớn này gặm cắn xong tất cả máu thịt, hai cánh rung lên, lập tức phần phật cùng nhau bay đi.
Mà lúc này, tổng bộ quân khu Tương Vương Tinh.
"Tư lệnh, chỗ chúng tôi thu được cảnh báo khẩn cấp từ Nham Mặc tinh."
"Nội dung gì?" Tư lệnh nhíu mày căng thẳng.
"Cảnh báo khẩn cấp từ Nham Mặc tinh vẫn chưa gửi đi hoàn toàn, chỉ mới viết một chữ đã được gửi tới đây", tin tức viên trình tin tức cảnh báo thu được cho tư lệnh, "Chúng tôi đã liên hệ qua trung tâm chỉ huy Nham Mặc tinh, nhưng không có một tia đáp lại nào."
Tư lệnh suy tư trong một chớp mắt, "Điều động các quân đội khác trên Nham Mặc tinh, cần phải tra ra manh mối của chuyện này."
"Rõ!"
Dưới sự điều động của tư lệnh quân bộ Tương Vương Tinh, quân đội khu đóng quân trên Nham Mặc tinh bằng tốc độ cực nhanh đã tới trung tâm chỉ huy nơi xảy ra chuyện, lại chỉ thấy một đống xương trắng cùng kiến trúc bị sụp đổ, còn lại chẳng có gì khác nữa.
"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì thế này, tại sao binh lính nơi này đều biến thành một đống xương trắng chứ?!" Thiếu tá khiếp sợ nhìn về phía những khối xương trắn vỡ nát trên mặt đất.
"Thiếu tá" một sĩ binh từ đằng xa chạy tới, "Tôi phát hiện thứ này ở phía dưới tảng đá."
Trong tay binh lính đang cầm chính là một vật hình vỏ màu nâu, như là bị thứ gì đánh vào sau đó hình thành mảnh nhỏ.
"Đây là cái gì?" Thiếu tá nhíu mày.
"Nhìn giống như là lớp vỏ ngoài của bọ cánh cứng" một sĩ binh nói, chẳng qua cũng không coi chuyện mình nói là thật, "Chỉ là có chút quá lớn."
Thực nhanh, binh lính phái đi sưu tầm đều lục tục mang về một ít mảnh nhỏ cùng loại.
Thiếu tá vẫn không thể xác định thứ này rốt cuộc là cái gì, chỉ có thể mau chóng báo phát hiện về nơi này lên cho tổng bộ quân khu.
Tin tức viên sau khi thu được tin tức thì sắc mặt liền thay đổi, vội vội vàng vàng quay trở về nói tin tức cho tư lệnh.
"Tư lệnh, bên Nham Mặc tinh truyền tin tức đến nói, kiến trúc tại hiện trường trung tâm chỉ huy đã bị sụp xuống, tất cả binh lính đều đã hy sinh vì tổ quốc, chỉ có điều rất kỳ quái chính là thi thể của bọn họ đều đã biến thành một đống xương trắng" thân mình tin tức viên có chút run rẩy, "Hơn nữa tại hiện trường còn tìm được rất nhiều mảnh nhỏ cùng loại với giáp xác trên người bọ cánh cứng."
Thân mình tư lệnh cứng lại.
"Ngài nói việc này có thể nào có quan hệ với vụ án xương vỡ ở trấn Lữ Trì không?" Tin tức viên thật cẩn thận nói.
"Hiện tại thoạt nhìn thì vô cùng có khả năng" sắc mặt tư lệnh hơi trầm xuống, "Thông báo cho điểm canh gác của các quân khu, đề phòng cấp một!"
"Rõ!"
————————
Khải Điền tinh, ở sườn tây Triệt Na Đế Quốc, bên cạnh đó là sườn tây Nham Mặc tinh.
Khác với sự hoang tàn vắng vẻ ở Nham Mặc tinh, Khải Điền tinh ngoài dự đoán lại là nơi cư trú thích hợp cho mọi người, khí hậu ấm áp, đất đai cũng có thể trồng trọt cây cối, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng ở trong toàn bộ Triệt Na Đế Quốc cũng coi như là một trong ba tinh cầu có số lượng cây cối nhiều nhất.
Bởi vậy, tuy rằng Khải Điền tinh cách tinh cầu trung ương một khoảng khá xa, nhưng vẫn có rất nhiều người chuyển nhà đến nơi đây cư trú.
"Mẹ ơi, hôm nay con muốn chơi quả cầu thép lớn kia!" Một cô bé bốn năm tuổi lôi kéo tay áo của mẹ mình, dùng thanh âm non nớt nói.
"Được" Tề Tuệ cười vui vẻ, "Vậy mẹ mang con đi chơi cầu thép lớn kia nha!"
Quả cầu thép lớn trong miệng cô bé kỳ thật là một khu thiết bị phù không trong công viên giải trí. Bên trong cầu thép lớn có một thiết bị phản trọng lực, người bước lên trên đều có thể cảm thụ cảm giác phiêu phù ở giữa không trung, thiết bị xung lượng trên tay dùng cũng tương đối dễ dàng, thậm chí còn có thể thể nghiệm khoái cảm bay lượn trong không trung một phen.
Từ sau khi thiết bị phù không được ra mắt, đã nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, người chơi có thể nói là nóng sốt chưa từng có.
Lúc này người chơi ở đây cũng không ít, thời điểm Tề Tuệ mang theo con gái đi tới, phía trước đã có mười mấy người đang xếp hàng.
"Bé chơi xong rồi thì muốn đi chỗ nào chơi nữa?" Tề Tuệ ôm con gái vào trong ngực.
Cô bé suy tư một chút, có chút do dự không chừng, "Con muốn chơi cá đại chiến dưới nước, cũng muốn đi chơi vòng ngựa gỗ lượn nữa."
"Nhưng là chúng ta chỉ có thể chơi thêm một trò nữa rồi phải về nhà nha" Tề Tuệ trêu đùa con gái, muốn xem cô bé lựa chọn cái gì.
"Chỉ có thể chơi một trò thôi ạ" cô bé mếu máo, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc làm quyết định, "Vậy con chơi cá đại chiến dưới nước đi, vòng ngựa gỗ lượn lần trước đã chơi rồi."
"Đến lúc đó mẹ một tổ với con có được không ạ, chúng ta nhất định có thể lấy được ngọc trai nhiều nhất nha!" Cô bé dùng thanh âm mềm mại nói.
"Được!" Tâm Tề Tuệ mềm nhũn như bún, từ sau khi có con gái, cô không có lúc nào mà không ở trong loại trạng thái này, cảm giác dị thường hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Ước chừng khoảng mười phút qua đi, bọn họ rốt cuộc cũng bước lên thiết bị phù không.
Những trẻ em giống như bé không có thiết bị động lực riêng, tất cả trang bị động lực của trẻ em đều cần buộc định với trang bị động lực của người lớn, để phòng ngừa lực khống chế của trẻ em không đủ mà phát sinh ra việc ngoài ý muốn. Máy khống chế nhỏ trong tay trẻ em là do máy khống chế của người lớn điều khiển, nói cách khác một khi mệnh lệnh trong máy khống chế của hai người phát sinh xung đột, trang bị động lực trên người hai người sẽ vô điều kiện phục tùng máy khống chế trong tay người lớn.
Tề Tuệ cũng không định lập tức tiếp nhận toàn bộ máy khống chế, cô chuẩn bị để bé chơi cho sảng khoái, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cô lại khống chế cũng không muộn.
Bé rất là hưng phấn, vội vàng đè lại máy trợ lực trong tay, mang theo Tề Tuệ cùng nhau xuất phát.
Chơi xong một hồi, bé bỗng nhiên chậm rãi ngừng lại.
"Bé làm sao vậy?" Tề Tuệ nghi hoặc hỏi.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa" trong thanh âm bé tràn ngập mới lạ cùng hưng phấn, "Bên kia có thật nhiều thật nhiều bọ cánh cứng lớn."
"Đâu cơ?" Tề Tuệ nghi hoặc nhìn qua phương hướng bé chỉ, cô vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một đống mô hình bọ cánh cứng, lại không ngờ nhìn thấy đều là bọ cánh cứng thật sự. Cả người bọn chúng bao trùm một màu nâu, hai cánh không ngừng phe phẩy.
Một mảnh ồ ồ ồ, như là muốn bao phủ lấy không trung trên đầu bọn họ.
Tất cả mọi người đều hy vọng cảnh tượng mình nhìn thấy chỉ là bọn họ nằm mơ mơ thấy mà thôi, nhưng những con bọ cánh cứng lớn đó lại đang càng bay càng gần, trong công viên trò chơi tức khắc một mảnh thét chói tai.
Tề Tuệ liên tưởng đến vụ án tại trấn Lữ Trì mà khoảng thời gian trước cô đã nhìn thấy, không khỏi sợ hãi không thôi, cô dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi trang bị phù không, ôm con gái chạy đi, muốn tìm một địa phương an toàn để né tránh một kiếp này.
"Mẹ làm sao vậy ạ?" Bé có chút kỳ quái hỏi. Bởi vì những con bọ cánh cứng đó còn cách bọn họ một khoảng cách, nên bọn họ không thể hoàn toàn thấy rõ được dáng vẻ của bọ cánh cứng, mà ở trong mắt bé, những con bọ cánh cứng lớn đó đều cực kỳ đáng yêu.
Tề Tuệ hoảng sợ ôm con gái vào trong ngực, tìm được một phòng nghỉ, chui vào bên trong.
Mà ngay khi cô vừa mới chui vào trong còn chưa bao lâu, Tề Tuệ đã nghe được tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến. Cô ôm thật chặt con gái trong lòng ngực, thân mình phát run cầu nguyện, hy vọng bé và mình đều có thể tránh được một kiếp này.
Bởi vì trong công viên giải trí không có vũ khí cùng biện pháp phòng ngự, chỉ có một vài du khách mang theo cơ giáp trên người mới triệu hồi cơ giáp ra đối chiến cùng những con sâu đó. Bởi vì cấp bậc cơ giáp của những du khách đó cũng không cao, sau khi dùng hết tất cả nguồn năng lượng, cũng chỉ có thể đánh chết được một hai con côn trùng lớn.
Mà những người khác thì đã trở thành đồ ăn của côn trùng lớn, chi trước của bọn chúng là vũ khí sắc bén nhất, khi nhìn thấy đám người chạy hỗn loạn khi liền chọc chúng xuyên qua lồng ngực đám người, sau đó rất nhanh người kia đã thi cốt vô tồn trong miệng của những con côn trùng to lớn.
Sau khi mới vừa chui vào phòng nghỉ, Tề Tuệ đã báo cảnh sát, hiện tại cô chỉ có thể trông cậy các vị cảnh sát có thể tới nhanh một chút, cô một chút cũng không muốn chết trong miệng của đám quái vật to lớn đó!
"Mẹ ơi con sợ!" Bé chôn đầu trong lòng ngực Tề Tuệ khóc.
Bé tuổi còn nhỏ căn bản là chịu không nổi trường hợp huyết tinh kích thích thế kia.
Tề Tuệ ôm lấy bé, tuy rằng chính cô cũng sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn cẩn thận an ủi, "Bé không có việc gì đâu, chú cảnh sát sẽ đến cứu chúng ta. Bé mà sợ thì cũng không cần nói ra tiếng, cứ an tĩnh ở trong lòng mẹ là được rồi có biết không?"
Nhóm cảnh sát tới rất nhanh, mà cùng theo chân bọn họ còn có một chi quân đội võ trang hạng nặng. Bởi vì hỏa lực của cảnh sát có mạnh mấy thì cũng không bằng hỏa lực trong tay quân đội, vì thế quân đội phụ trách chính diện đối chiến với những con côn trùng lớn đó, mà nhóm cảnh sát thì phụ trách cứu viện người sống sót.
Bởi vì lúc trước bên tổng bộ quân khu đã cảnh báo từ trước, lúc này đây quân khu chuẩn bị cũng coi như là tương đối sung túc, tất cả cơ giáp bọn họ mang ra đều là cơ giáp cấp a mạnh nhất trước mắt trong quân đội, những khẩu pháo năng lượng kia rất nhanh đã phá hủy hàng phòng ngự của đám côn trùng to lớn, đưa chúng nó vào chỗ chết.
Sau khi đánh chết gần nửa số côn trùng to lớn, những con khác mới bắt đầu luống cuống, bắt lấy thi thể đồng bạn muốn đột phá trên không trung.
"Vây chết bọn chúng! Tuyệt đối không thể để cá lọt lưới!" Trong một cơ giáp phát ra thanh âm lảnh lót.
Rất nhanh, thời điểm đám côn trùng to lớn đang muốn bỏ chạy ra ngoài, có một đội cơ giáp xuất hiện phong tỏa không trung. Những con côn trùng đó không có cửa bỏ chạy, chỉ có thể chính diện đánh với quân đội. Cơ giáp quân đội sử dụng tuy rằng cấp bậc rất cao, nhưng công kích của đám côn trùng lớn cũng lợi hại cực kỳ. Mỗi một đạo công kích của bọn chúng đều có thể để lại vết tích trên cơ giáp cấp a, lúc lợi hại nhất còn có thể lấy sức lực một chi xuyên thấu qua toàn bộ cơ giáp.
Cuối cùng quân đội lấy đại giới hơn một nửa cơ giáp bị phế bỏ mới có thể giữ lại toàn bộ đám côn trùng lớn.
Công viên trò chơi vốn dĩ phồn vinh náo nhiệt, hiện tại đã tràn ngập chi gãy xương vỡ, tình trạng khủng bố mười phần.
"Cảm ơn ngài" Tề Tuệ từ trong phòng nghỉ được cảnh sát bảo vệ đi ra, nước mắt lập tức chảy xuống, trong miệng không ngừng nói hai chữ "Cảm ơn".
Mà cô bé ở trong lòng cô cũng khóc lớn nói lời cảm ơn đối với cảnh sát.
"Tạm thời đợi ở chỗ này trước, chúng tôi cũng không xác định chung quanh đây có còn quái vật khác nữa hay không, hai người cứ đợi ở đây mới an toàn hơn" cảnh sát thở dài, đôi mẹ con này cũng không dễ dàng gì, hiện tại khẳng định là vẫn còn sợ hãi, "Lúc chúng tôi xác định đã không còn nguy hiểm thì sẽ thông báo cho hai người có thể về nhà."
Tề Tuệ liên tục gật đầu.
Nhóm cảnh sát khẩn cấp thống kê nhân số thương vong ở nơi này, kêu mấy chiếc xe cứu thương tới đây, chở tất cả những người bị thương đi. Trong số những người bị thương này có một số là bị kiến trúc bị sập đập thương, cũng có do bị chi trước của quái vật chọc xuyên đùi.
"Đám quái vật này rốt cuộc là từ đâu tới vậy?" Sắc mặt đội trưởng cảnh đội khó coi cực kỳ, "Trước đó ở trấn Lữ Trì chỉ có một con thôi mà đã khiến cho toàn bộ một thị trấn không được an bình rồi, hiện tại chúng ta vậy mà lại gặp một lúc mấy trăm con! Hơn nữa hình thể này còn hoàn toàn không thể so sánh được, con bên kia chỉ cao không đến nửa người, chỗ chúng ta thì lại lớn gấp ba người bình thường!"
"Mấu chốt nhất chính là, ai cũng không biết có thể nào lại toát ra một đám quái vật khác nữa không" một cảnh sát thở dài, "Mấy ngày kế tiếp chỉ sợ chúng ta sẽ chẳng có ngày nào sống yên ổn được rồi."
Mà bên quân đội thì lại bằng tốc độ cực nhanh thông báo cho tổng bộ quân khu trên Tương Vương Tinh.
"Hơn trăm con côn trùng lớn?!" Tư lệnh đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế.
"Đúng vậy" tin tức viên thật cẩn thận chuyển đạt rõ ràng tin tình báo kế tiếp, "Hơn nữa mục tiêu hạ cánh của đám côn trùng lớn kia là một khu công viên trò chơi, cùng ngày người đi đến đó rất nhiều. Cho nên có không ít người đã bỏ mạng."
Tư lệnh mặt trầm đến phảng phất như có thể nhỏ ra nước.
"Nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi?" Tư lệnh hỏi.
"Tất cả quái vật ở đó đều đã bị đánh gục, chỉ là vẫn chưa xác định những địa phương khác trên Khải Điền tinh có còn những con côn trùng lớn đó nữa hay không."
Tư lệnh gật đầu tỏ vẻ đã biết, thấy biểu tình của tin tức viên khác thường, liền hỏi thêm một câu, "Còn có chuyện gì?"
"Ngài xem sẽ biết" tin tức viên đưa ảnh chụp được phát từ Khải Điền tinh đến trước mặt tư lệnh.
Đồng tử của tư lệnh kịch liệt co rụt lại, "Làm sao có thể?"
"Con côn trùng lớn lần này lớn lơn rất nhiều so với con ở trấn Lữ Trì" tin tức viên tiếp tục nói, "Con ở trấn Lữ Trì nhiều nhất cũng chỉ lớn bằng một phần ba con người, nhưng những con được phát hiện ở Khải Điền tinh thì lại cao cấp ba lần con người. Nếu không tiến vào cơ giáp, căn bản là không có cách nào chống lại chúng nó."
Tư lệnh xoa xoa ấn đường, "Để quân đội đóng quân trên Khải Điền tinh tiếp tục truy tìm bóng dáng của đám côn trùng lớn này, nếu gặp được thì bắn chết ngay lập tức. Mặt khác viết một phần báo cáo rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện này rồi phát xuống."
"Rõ, tư lệnh!"
Một giờ sau, tất cả quan quân có quân hàm đều nhận được một phong tin ngắn, bên trong đúng là báo cáo về sự kiện ở Khải Điền tinh.
Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu cũng không ngoại lệ, thời điểm hai người bọn họ click mở tin ngắn thì sắc mặt đều thay đổi.
"Trạm gác ở Nham Mặc tinh bị hủy, công viên trò chơi ở Khải Điền tinh bị tập kích, mà hình thể của những con côn trùng lớn công kích hai nơi đó vậy mà còn lớn hơn gấp mười lần con mà chúng ta bắt được" Kỳ Tĩnh nhíu mày, "Chỉ ở riêng Khải Điền tinh thôi mà đã phát hiện hơn trăm con côn trùng lớn đó, cũng không biết những địa phương khác còn đang cất giấu bao nhiêu con."
"Từ hành vi hiện tại của chúng nó mà xem, hẳn là chúng nó lấy những nhân loại đó làm thức ăn" Ninh Hữu sắc mặt khó coi, "Nếu không cẩn thận để chúng nó lẩn vào khu tụ tập của nhân loại, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nếu như chỉ có mấy con thì cũng thôi, cảnh đội hoàn toàn có thể xử lý được, nhưng hiện tại rõ ràng là thứ này đang hành động quần thể, nếu là mấy chục con thậm chí mấy trăm con thì cảnh đội căn bản là ngăn cản không được."
"Hơn nữa anh có cảm giác, đám quái vật này cũng không chỉ có ngần ấy thôi" Kỳ Tĩnh nói, "Đây rất có khả năng chỉ là bộ đội tiền tuyến của chúng. Nếu địa phương lần đầu tiên phát hiện những con quái vật đó là ở Nham Mặc tinh, như vậy cửa đột phá của những con côn trùng lớn đó tất nhiên là phòng tuyến ở Tây Bắc."
"Anh cần đi quân bộ một chuyến" Kỳ Tĩnh áy náy nói, "Tạm thời không có biện pháp điều tra vị trí của hai đứa Lăng Vân với em nữa rồi."
"Không có việc gì" Ninh Hữu nói, "Dù sao thì hiện tại hai đứa chúng cũng đang thật sự rất tốt, không chừng chờ đến khi anh trở về, hai bọn chúng đã hấp thu linh khí không sai biệt lắm rồi, có thể truyền đạt tin tức vị trí cho chúng ta cũng không biết chừng."
Lời tuy rằng nói như thế, nhưng Ninh Hữu vẫn không từ bỏ bất cứ một phút giây nào tiếp tục truy tìm. Mà hiện tại khoảng cách thời gian lúc Viêm Hoàng Lăng Vân biến mất đã qua khoảng nửa tháng, hai người Ninh Hữu Kỳ Tĩnh đã tra xét toàn bộ Tương Vương Tinh hai lần, nhưng vẫn không có một tia thu hoạch.
Điều này làm cho Ninh Hữu không khỏi hoài nghi kẻ bắt cóc có phải đã mang theo Viêm Hoàng Lăng Vân rời khỏi Tương Vương Tinh hay không. Nếu như không phải, vậy phương hướng cậu tra xét đến tột cùng là xảy ra sai lầm chỗ nào? Theo lý mà nói yêu vật trốn trong cơ thể người tuy không dễ tìm, nhưng hơi thở của Viêm Hoàng và Lăng Vân thì cậu lại cực kì quen thuộc, nếu bọn chúng xuất hiện ở trong phạm vi linh thức của cậu thì khẳng định đã như hai khỏa mặt trời nhỏ rồi, không cần cẩn thận điều tra cũng có thể dễ dàng phát hiện. Nhưng hiện tại cậu đã tra xét suốt hai lần, vậy mà vẫn như cũ không có chút phát hiện nào, đối phương làm thế nào mà có thể thành công che giấu hơi thở của bọn chúng được?
Kỳ Tĩnh tham gia hội nghị quân bộ khẩn cấp, trên hội nghị, bộ trưởng cực cường điệu tính nguy hiểm cùng tính không rõ ràng của loài sinh vật này. Cuối cùng trải qua thảo luận, mọi người nhất trí cho rằng những con côn trùng lớn kia chính là đột phá từ phòng tuyến Tây Bắc mà tới, hiện tại việc phải làm chính là lập tức tăng cường mạnh binh lực tại phòng tuyến Tây Bắc, để phòng ngừa những con côn trùng lớn đó lại lần nữa đột phá đến khu dân cư, tạo thành hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Hai ngày sau khi hội nghị kết thúc, phòng tuyến Tây Bắc chỗ Nham Mặc tinh đã có trọng binh đóng quân. Mà lúc này, hàng mẫu côn trùng lớn được đưa đến viện nghiên cứu cũng đã có kết quả, viện nghiên cứu đưa ra một phương án công kích, những con côn trùng lớn đó, phòng ngự ở phần lưng là kém nhất, nếu muốn một kích trí mạng thì chỉ có thể xuống tay từ phần lưng. Không chỉ có như thế, viện nghiên cứu còn tiến thêm một bước phân tích đối với độc tố của con côn trùng lớn này, cung cấp một loại thuốc giải độc. Nếu bất hạnh bị độc tố của loài côn trùng lớn đó gây thương tích, chỉ cần mau chóng uống hết chỗ thuốc giải độc này là sẽ không có vấn đề gì nữa.
Ngày hôm sau khi phòng tuyến Tây Bắc điều động đóng quân, viện nghiên cứu liền đưa ra một lượng thuốc giải độc.
Quân đội võ trang hạng nặng tại trận địa phòng tuyến sẵn sàng đón đầu quân địch, không buông tha bất cứ một tia gió thổi cỏ lay nào.
Hết thảy những điều này đều cho người ta một loại cảm giác khẩn trương, đó chính là, mưa gió sắp đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.