Tuy rằng phục sức người nọ mặc đều khác so với bình thường, nhưng kia rõ ràng chính là Kỳ Tĩnh! 
Ninh Hữu cơ hồ là cái gì cũng không nghĩ, liền lòng tràn đầy kinh hỉ chạy qua, "Kỳ Tĩnh!" 
Kỳ Tĩnh đang nghe thuộc hạ bẩm báo, nghe được có người kêu anh, quay đầu lại, liền phát hiện một thiếu niên diện mạo đẹp đẽ đang vui sướng dị thường nhìn anh. Kỳ Tĩnh không khỏi nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói, "Ngươi là ai?" 
Ninh Hữu như bị sét đánh, lẩm bẩm nói, "Tôi là Tiểu Hữu mà, anh không nhận ra tôi sao?" 
"Ta chưa từng gặp qua ngươi", Kỳ Tĩnh vô tình thốt ra mấy từ này, phảng phất như từng con dao xẻo lên trái tim Ninh Hữu, đau đến cậu sắc mặt trắng bệch. 
"Kỳ Tĩnh......", Ninh Hữu gian nan cười một chút, "Tôi biết anh là nói giỡn thôi, nhưng trò đùa này một chút cũng không buồn cười đâu." 
"Thiên Xu đại nhân là người mà ngươi có thể tùy ý leo lên sao?", Cấp dưới của Kỳ Tĩnh che ở trước người Kỳ Tĩnh, đuổi Ninh Hữu đi, "Nhanh cút đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!" 
Ninh Hữu vô tri vô giác bị người nọ xô đẩy lui ra phía sau, sắc mặt trắng bệch nhìn Kỳ Tĩnh. 
Kỳ Tĩnh lại chỉ nhìn cậu một cái liền xoay đầu, không hề nhnì cậu nữa. 
*Editor: ngược... ta ghét ngược, móa Tĩnh Tĩnh! 
Ninh Hữu tức khắc cảm thấy chỗ trái tim chợt tê rần, cả người nhịn không được cuộn tròn, bị cấp dưới của Kỳ Tĩnh lại lần nữa xô đẩy té ngã trên mặt đất. 
"Ngươi làm gì?!", Hùng Sơn vọt lên, một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-tu-chan-xuyen-qua-co-giap/763899/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.