Ninh Hữu ôm chặt ngực của mình, đem máu lại tràn ra trên khóe miệng chà lau sạch sẽ, có chút lảo đảo đi về phía cửa động kia. 
Cậu có một loại cảm giác kỳ diệu nói không nên lời, nơi đó dường như có thứ gì đó đang triệu hoán cậu. 
Hồ nước dưới chân hơi lắc lư, Ninh Hữu đi có chút gian nan, tốn không ít công phu, Ninh Hữu mới đi đến trước cái cửa động cao bằng một người kia. Vừa đứng yên, một cổ hương vị thấm vào ruột gan liền tiến vào xoang mũi cậu, tâm thần cũng thoải mái hơn không ít. 
Đạp chân, đi tới. Từ bên ngoài sáng ngời tiến đường đi tối đen như mực, Ninh Hữu có một tia không thích ứng, theo bản năng thả linh thức ra, phát tán khoảng một thước chung quanh cậu. Tại địa phương tối đen này, Ninh Hữu cũng chỉ có thể dựa vào linh thức mà phân biệt đường. Đáng tiếc là vô luận là thức hải hay là đan điền của Ninh Hữu thì cũng đều đã bị thương nặng gần như hủy diệt, linh thức vốn có thể phát tán ra gần mấy ngàn mét, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có thể tách ra được một thước, trợ giúp cũng không lớn. 
Dọc theo đường đi Ninh Hữu đều rất cẩn thận, chẳng qua cũng may là trên đường đi cũng không có tình huống dị thường gì, sau khi đi trong huyệt động quanh co khúc khuỷu ước chừng mấy trăm mét, Ninh Hữu bỗng nhiên nhận thấy được một tia ánh sáng, mà hương vị thấm vào ruột gan kia cũng càng thêm nồng đậm, ánh mắt cậu sáng lên, khẳng định chính là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-tu-chan-xuyen-qua-co-giap/763877/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.