Thanh niên không quá cao, có chút gầy yếu, cho người ta cảm giác có chút sắc nhọn khắt nghiệt.
"Bỏ thứ đó xuống!", A Nam lạnh lùng nói, "Đó là đồ của nhà chúng tôi!"
Thanh niên khắt nghiệt sau khi nghe xong, cười nhạo một tiếng, phảng phất như nghe được chuyện gì rất buồn cười, "Mấy ngày không thấy, thật đúng là bản lĩnh hơn rồi nhỉ, đồ mang về không nhiều, nhưng lá gan lại lớn không ít, thế nhưng lại dám rống lên với tao sao?"
"Còn cần tao giúp mày nhớ lại một chút không?", Thanh âm của thanh niên có chút âm lãnh, đi một bước về phía A Nam.
A Nam theo bản năng che chở em gái lui về phía sau, thân mình không chịu khống chế mà run lên.
Thanh niên thấy thế, cũng không thèm uổng phí sức lực, mang theo thu hoạch của mình rời khỏi nhà bọn họ.
Thẳng đến khi gã rời đi, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt Tiểu Nha mới rơi xuống, chỉ là lẳng lặng ở đó rớt nước mắt, lại không phát ra một thanh âm nào.
A Nam vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dạng em gái nhà mình khóc lóc, đau lòng cực kỳ, nhanh chóng ôm lấy bé vào trong lòng ngực, "Tiểu Nha không khóc, không có việc gì, gã ta mang đi thì mang đi đi, ngày mai anh hai lại tìm về nhiều hơn cho em!"
Tiểu Nha nghẹn ngào một tiếng, "Không, không có việc gì! Tiểu Nha một chút cũng không thích ăn! Không thích ăn."
Ninh Hữu quan sát toàn bộ quá trình trong lòng tràn đầy nộ hỏa, một mặt là đối với thanh niên khắt nghiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-tu-chan-xuyen-qua-co-giap/763873/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.