“Nga”, thanh niên dựa nghiêng trên sô pha, lười nhác nâng nâng đôi mắt, “Rốt cuộc là sao lại thế?” 
“Không biết làm sao, không tìm thấy tung tích của mấy người kia”, người đàn ông trung niên nói, “Hỏi qua rất nhiều người, chỉ biết là lần cuối thấy là bọn họ ở trong một quán bar nhỏ, nhưng là tung tích của bọn họ sau đó không có ai biết.” 
“Thật giống như tiêu thất trong hư không vậy.” 
“Bất quá tôi ở địa phương cách quán bar đó không xa phát hiện thứ này.” 
Người đàn ông trung niên hàm hậu đem vật trong tay đưa qua. 
Thân mình của thanh niên dựa trên sô pha nhịn không được ngồi thẳng, khóe miệng cong lên, “Mấy phế vật kia thoạt nhìn còn có chút năng lực, không có lãng phí thời gian dài như vậy.” 
“Cũng không biết cái máy khai thác quặng rách nát này đến tột cùng là cải biến cái gì, thế nhưng có thể làm cho hiệu suất gia tăng nhiều như vậy”, thanh niên có chút ghét bỏ cầm lấy dao nhỏ bên cạnh bàn chọc lấy máy khai thác đã biến thành mảnh nhỏ nhìn một chút, “Đem thứ này thu thập sạch sẽ ném vào phòng thí nghiệm đi.” 
“Đã biết, thiếu gia”, người đàn ông khom người, dừng một chút nói tiếp, “Vậy đám người Lâm Tán thì làm sao bây giờ?” 
Thanh niên cười nhạo một chút, “Chút việc nhỏ như vậy mà đám đồ phế vật kia cũng làm không xong, chết cũng xứng đáng.” 
“Bất quá”, sắc mặt của thanh niên âm trầm, một tay đem dao nhỏ cắm lên trên sô pha, “Dám trêu người của Lâm gia ta, ta nhất định phải cho bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-tu-chan-xuyen-qua-co-giap/763819/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.