Hắc ám rời đi, ánh sáng lại chiếm cứ.
“Đây là ta vượt qua rất nhiều ánh sách cùng bóng tối……….có thể hay không là cái cuối cùng, Dùng máu tươi cùng linh hồn của chôn vùi đi ánh sáng………” Kia là nữ vương nhẹ giọng tự thuật, như là tự thuật trong cô độc cùng tịch mịch.
Nữ vương ngửa cổ lên cười vô cùng yêu mị: “Chôn vùi ánh sáng hay là phát triển bóng tối? Tộc nhân ngu xuẩn a, các ngươi đều quên ta là hắc ám sao?! Còn chờ mong ta cho các ngươi ánh sáng? Ha ha…………….”
Khi tòa thành trống rỗng bị ánh mặt trời chiếu rọi, nguyên bản màu đỏ quỷ quái biến mất không còn thấy, chỉ lưu lại trong không khí mùi thơm của bản thân nó.
…………….
“Nữ vương bệ hạ mời ngài đến hoa viên quảng trường.” Mạn Tư Đan đứng ở ngoài cửa, nhưng lần này Mạn Tư Đan tựa hồ lễ phép không ít, hoàn toàn đã không ương ngạnh như hôm qua.
Nhưng mà Mộc không biết sao, Mộc cảm thấy được, trong mắt Mạn Tư Đan đã muốn tràm ngập lãnh đạm, giống như là một con rối gỗ, so với hắn ngày hôm qua, Mộc cảm thấy hắn hôm này thiếu đi khí người,
“Ân.” An Sắt nói.
An Sắt tao nhã buông ly trà trong tay, đứng dậy, sủa sang lại quần áo, lại hướng Mộc vương tay.
Mộc chỉ chỉ mình, chớp mắt vài cái: “Di? Ta cũng phải đi?”
An Sắt gật đầu, tay kia nhanh chóng bắt được Mộc: “Để em ở đây ta lo lắng.”
“……………………” Mộc gật đầu, tuy rằng không biết An Sắt vì sao lo lắng, nhưng mà nếu là An Sắt nói, Mộc đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-nam-sung-cua-huyet-toc-dien-ha/564577/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.