Trước khi Kỳ Bất Nghiên kịp nhìn thấy chữ trên bìa sách, Hạ Tuế An đã nhanh tay lẹ mắt ném cuốn sách vào đống sách cổ của hắn. Bìa sách na ná nhau, không nhìn kỹ chữ bên trên thì không phân biệt được.
Thêm vào đó, cuốn sách này cũng bị Chung Lương lật giở đến cũ mèm, càng giống với vẻ ngoài của mấy cuốn sách cổ mà Kỳ Bất Nghiên đã đọc đi đọc lại nhiều lần.
Hạ Tuế An biết tính tò mò của Kỳ Bất Nghiên đôi khi khá nặng.
Đặc biệt là đối với những thứ nàng từng xem qua.
Cho nên Hạ Tuế An chỉ đành nói là rảnh rỗi sinh nông nổi, tùy tiện tìm một cuốn sách cổ của hắn để đọc.
Hắn đã xem qua tất cả số sách cổ mang theo, thường sẽ không tò mò cầm lên xem lại nữa. Nếu biết nàng đọc sách lạ, có thể hắn cũng muốn xem, Hạ Tuế An sao có thể để chuyện này xảy ra.
Kỳ Bất Nghiên nghe Hạ Tuế An nói đọc sách cổ của mình, lại thấy nàng như hết hứng thú mà ném trở về, nên cũng không để ý lắm.
Hắn muốn tìm bừa một chỗ để ngồi xuống.
Hạ Tuế An sợ Kỳ Bất Nghiên không ngủ sẽ đi tìm sách đọc, bèn kéo hắn cùng đi ngủ.
Nàng thổi tắt đèn, dang tay ôm lấy hắn.
Ôm c.h.ặ.t cứng.
Đợi qua đêm nay, ngày mai có thể lặng lẽ tìm cơ hội trả cuốn sách về chỗ cũ.
Mũi Kỳ Bất Nghiên tràn ngập hương tóc chỉ thuộc về Hạ Tuế An, đáy mắt hắn lộ ra tia mờ mịt. Giờ này còn sớm, dạo gần đây nàng rất ít khi nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5201591/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.