Hạ Tuế An đặt Tưởng Tuyết Vãn nằm thẳng xuống, để đối phương dễ thở, nàng lại đứng dậy đi đến bên cửa sổ kiểm tra, cửa sổ cũng đóng chặt, trong ngoài đều dùng đồ bịt kín, giống như phòng trộm cắp.
Cũng may dễ hơn phá cửa một chút.
Nàng nhìn quanh quất, muốn tìm vật vừa tay để phá cửa sổ, tiếng động sẽ khá lớn, chỉ có thể cầu mong ông trời phù hộ gần phòng bây giờ không có ai, có thể chừa đủ thời gian để phá cửa sổ.
Ngay khi Hạ Tuế An muốn phá cửa sổ, chợt nghe thấy có người nói chuyện bên ngoài.
*
Tưởng Tùng Vi không tìm thấy Tưởng Tuyết Vãn nữa.
Từ bên ngoài khoang thuyền trở về phòng, hắn tận tình chăm sóc Tưởng Tuyết Vãn, thấy nàng ngồi trên giường chơi cây trâm bạc trong tay, chơi mãi rồi ngủ thiếp đi, bản thân mới đến ghế đẩu bên cạnh chợp mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ là do mấy ngày nay thần kinh căng thẳng quá độ, lại không nghỉ ngơi tốt, còn có vết thương cũ trên người, lần đầu tiên sau nhiều ngày Tưởng Tùng Vi ngủ quên mất.
Khi tỉnh lại, trên giường hẹp đã không còn ai.
Tưởng Tùng Vi trong khoảnh khắc như bị người ta giáng cho một đòn vào đầu.
Đó là con gái duy nhất của đại ca đại tẩu hắn, cũng là cháu gái hắn, người thân duy nhất trên đời này.
Nếu ngay cả Tưởng Tuyết Vãn cũng không bảo vệ được, vậy Tưởng Tùng Vi tự nhận sống trên đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì hắn hiện giờ sống là để tìm kiếm sự thật và chăm sóc Tưởng Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5064281/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.