Nàng chột dạ nói: "Không nghĩ gì cả."
Hạ Tuế An không thể nào chủ động nhắc tới chuyện tối qua, hơn nữa... nàng không muốn nghĩ nữa.
Sau khi tết xong b.í.m tóc, Kỳ Bất Nghiên lấy từ thắt lưng ra một món trang sức bạc tinh xảo, buộc vào đuôi b.í.m tóc của Hạ Tuế An, kêu leng keng.
"Được rồi."
Hắn buông tay đang nắm b.í.m tóc dài của nàng ra.
Hạ Tuế An cúi đầu nhìn b.í.m tóc xinh đẹp rủ trước ngực, đầu ngón tay khẽ gảy món trang sức bạc hình con bướm ở đuôi tóc, có vài phần yêu thích, nàng ngước mắt nhìn Kỳ Bất Nghiên: "Rất đẹp."
Đuôi lông mày thiếu niên nhuốm ý cười, dường như rất hứng thú với việc làm đẹp cho người mình nuôi, nghe nàng khen đẹp, trong lòng càng thêm vui vẻ.
"Ngươi thích không?" Hắn hỏi.
Nàng thành thật đáp: "Ta thích."
Đầu ngón tay Kỳ Bất Nghiên lướt qua b.í.m tóc dài của Hạ Tuế An: "Ta nhìn cũng thích." Hắn dường như thích tất cả mọi thứ thuộc về Hạ Tuế An.
Có chút kỳ diệu.
Bọn họ không tiếp tục ở trong căn phòng chật hẹp nữa, đi ra ngoài khoang thuyền.
Có lẽ những khách đi thuyền khác cũng cảm thấy phòng trong khoang thuyền quá bí bách, lần lượt ra ngoài hít thở không khí, trên boong tàu đông nghịt người, nhìn trang phục rất dễ phân biệt phu thuyền và khách đi thuyền bình thường.
Có phu thuyền bán thức ăn trên tàu, hét giá đắt hơn trên bờ vài văn tiền, khách muốn ăn đồ nóng cũng mua, cung không đủ cầu.
Hạ Tuế An chán nản dựa vào lan can.
Nàng không có khẩu vị gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5060680/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.