Hạ Tuế An xấu hổ ôm bụng.
"Ngươi đói rồi." Kỳ Bất Nghiên không phải hỏi, mà là khẳng định, hắn gọi phu thuyền tới, bảo họ lấy chút bánh nướng còn nóng hổi.
Trước khi rời khỏi trấn Phong Linh, bọn họ có mua lương khô dự trữ, nhưng trên đường nếu có thức ăn nóng, đương nhiên bọn họ sẽ chọn ăn cái sau.
Hắn lại lấy một ít bạc vụn đưa cho người phu thuyền mang bánh nướng đến cho bọn họ.
Hạ Tuế An lặng lẽ ngăn cản Kỳ Bất Nghiên.
Lần trước thấy hắn hỏi tiểu nhị vài câu liền cho bạc vụn, nàng đã rất muốn ngăn cản rồi, nhưng nhịn xuống, lần này không nhịn được nữa, đều là bạc trắng lấp lánh, tiêu hết là hết đấy.
Bánh nướng chỉ mấy văn tiền một cái thôi mà.
Đâu cần nhiều bạc vụn như vậy, đủ để bọn họ mua cả một đống bánh nướng rồi.
Hạ Tuế An nghi ngờ có phải Kỳ Bất Nghiên ở trên Cô Sơn quá lâu, không biết vật giá, phần lớn thời gian là tùy ý cho bạc? Câu trả lời của hắn là: "Ừ."
"Ta từng nghe người Thiên Thủy trại nói, có tiền mua tiên cũng được, bọn họ ra ngoài một chuyến phải tiêu bao nhiêu bạc vân vân. Cho nên trước đây chỉ cần có người tìm ta luyện cổ, thứ ta đòi đều là vàng."
Số bạc vụn này là sau khi hắn xuống núi dùng vàng đổi lấy, mỗi lần đưa một ít bạc vụn, rất tiện lợi.
Miệng Hạ Tuế An khẽ há to.
Nàng kinh ngạc: "Hả?"
Kỳ Bất Nghiên lau sạch tay, cầm lấy một cái bánh nướng, xé thành một miếng nhỏ, nhét vào miệng nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5056857/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.