Kỳ Bất Nghiên trở về biệt viện, trong lúc cởi đai lưng thay y phục, thuận tay lấy ra thứ giắt ở thắt lưng, được gói trong một chiếc khăn, ném lên bàn rồi bung ra, lộ ra từng mảnh móng tay dính máu.
Rắn đỏ lười biếng dùng đuôi móc vào móng tay m.á.u một cái, rồi lại ghét bỏ vẫy đuôi bỏ đi.
Bọc khăn bị Kỳ Bất Nghiên mở ra rồi lại đóng vào.
Quay lại trước bàn, trong tay hắn có thêm một chiếc hũ sứ trắng, bên trong đựng Cổ Vương. Vừa thả nó ra, Cổ Vương liền lao thẳng vào móng tay máu, mở cái miệng nhỏ gặm nhấm sột soạt, phát ra âm thanh chói tai.
Chỉ một nén nhang, Cổ Vương mới to bằng ngón tay cái đã ăn sạch sẽ đống móng tay máu.
Đợi hắn làm xong nhiệm vụ tiếp theo, Cổ Vương có lẽ sẽ được nuôi thành công.
Kỳ Bất Nghiên lười biếng nằm bò ra bàn.
Thiên Thủy Trại, người luyện cổ.
Người luyện cổ vì đạt được mục đích đều không từ thủ đoạn, nhưng hắn đã rất công bằng rồi, chỉ giao dịch với bọn họ, lấy thứ cần thiết từ trong giao dịch.
Có lẽ người kia nói đúng, Kỳ Bất Nghiên chính là một kẻ điên, thích ban cho người ta hy vọng, rồi ngay khoảnh khắc đối phương vui mừng khôn xiết lại ban cho sự tuyệt vọng, nhìn bọn họ thẹn quá hóa giận, lộ ra bộ dạng xấu xí khó coi.
Ngày mai, Lý tướng quân có dễ dàng để hắn lấy đi thứ quan trọng nhất của ông ta không? Nếu là vàng bạc châu báu, ông ta nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng thứ Kỳ Bất Nghiên muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5009799/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.