Con người nhìn con người mà cũng có thể nảy sinh ánh mắt như vậy sao? Bọn họ vây lại, Hạ Tuế An co rúm sau lưng Kỳ Bất Nghiên, nắm nhăn nhúm cả cái bao tay đẹp đẽ của hắn.
Con bọ cạp giấu trong bao tay Kỳ Bất Nghiên bị Hạ Tuế An nắm trúng, thò đầu ra. Nàng chợt nhìn thấy con bọ cạp màu nâu vàng, trong lòng sợ hãi.
Lại thấy nó như sắp chích mình, Hạ Tuế An lưỡng lự giữa việc buông hay không buông tay Kỳ Bất Nghiên ra, cuối cùng quyết định không nắm bao tay hắn nữa, nắm chỗ khác, nhưng lại không tìm được chỗ để tay.
Hạ Tuế An do dự mãi, nắm lấy tua rua trên đai lưng Kỳ Bất Nghiên.
Hắn cảm thấy thắt lưng căng lên, liếc mắt nhìn nàng.
"Lại sợ à?"
Người khác có lẽ sẽ tưởng Kỳ Bất Nghiên đang hỏi Hạ Tuế An có phải sợ đám dân Vệ thành này không, nhưng Hạ Tuế An lại nghe ra hắn đang hỏi nàng có phải lại sợ đám cổ trùng trên người hắn không.
Hạ Tuế An trái lương tâm phủ nhận.
Kỳ Bất Nghiên lại cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tuế An thấp hơn hắn một cái đầu, trang sức bạc như vang lên bên tai nàng. Hắn chỉnh lại dải lụa trên búi tóc bị gió thổi rối của nàng, nói: "Không được nói dối ta."
Thiếu niên cười như không cười.
Nàng lúc này mới chịu thừa nhận, lí nhí nói: "Có một chút, nhưng sau này ta sẽ quen thôi."
"Đúng vậy."
Kỳ Bất Nghiên cũng tán thành.
"Ngươi phải làm quen với cổ trùng trên người ta mới được."
Mấy người dân Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5009796/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.