Kỳ Bất Nghiên nhếch môi cười, nhưng ánh mắt nhìn hai người đứng trong tuyết lại không mang chút cảm xúc nào. Bảo người khác đừng sợ, nhưng bản thân nàng rõ ràng sợ như chim cút, ở trong khách điếm chỉ muốn co rúm thành một cục.
Tuyết rơi lả tả, đậu lên người hai người, như phủ lên một lớp áo bạc.
Thiếu nữ nhìn khuôn mặt ôn hòa vô hại của Hạ Tuế An, do dự nắm lấy tay nàng, sau đó rũ mắt nhìn nền tuyết, giống hệt một đứa trẻ.
Hạ Tuế An phát hiện bên hông nàng ta có đeo một tấm ngọc bài, bên trong khắc hai chữ nhỏ: Tuyết Vãn.
Hạ Tuế An hỏi: "Ngươi tên là Tuyết Vãn?"
Tưởng Tuyết Vãn gật đầu một cách ngờ nghệch. Hạ Tuế An định dắt nàng ta vào khách điếm, bên ngoài quá lạnh, không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Kỳ Bất Nghiên lại chợt nhìn Tưởng Tuyết Vãn.
Thảo nào, hóa ra là bị trúng cổ độc.
Chưa đợi bọn họ bước vào khách điếm, chỉ thấy một nam nhân tuấn lãng sải bước nhanh từ đầu kia của nền tuyết tới. Hắn giữ chặt lấy Tưởng Tuyết Vãn, sắc mặt không tốt lắm: "Tại sao lại chạy lung tung?"
Hắn đã tìm nàng ta suốt cả một ngày trời.
Hạ Tuế An nghi hoặc nhìn nam nhân nọ.
Tưởng Tuyết Vãn lập tức ôm lấy cánh tay nam nhân, ngốc nghếch gọi: "Tam thúc."
Hạ Tuế An nhìn Tưởng Tùng Vi và Tưởng Tuyết Vãn, tuổi tác có vẻ chỉ chênh lệch vài tuổi, hơi ngập ngừng hỏi: "Hắn là tam thúc của ngươi?"
Nói là huynh muội nghe còn hợp lý hơn.
Tưởng Tuyết Vãn vừa tìm thấy Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5009793/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.