Nàng rũ tuyết trên người rồi mới bước vào.
Đợi Hạ Tuế An vào trong, bà lão đóng cửa, cài then cẩn thận, chậm rãi đi tới trước lò sưởi đang đốt than củi, khó nhọc cúi người đẩy nó tới bên cạnh nàng: "Bà đi múc cho cháu bát cháo nóng."
Lò sưởi tỏa ra hơi ấm, tuyết mịn còn vương trên người Hạ Tuế An tan thành nước, nàng dùng khăn tay lau đi, thuận tiện quan sát khách điếm.
Bàn ghế gỗ bong tróc sơn, cửa nẻo đóng kín mít, trên sàn nhà vẫn còn vết m.á.u không lau sạch được.
Vết m.á.u lưu lại cũng được một thời gian rồi.
Cầu thang dẫn lên tầng hai bị gãy mất tấm ván ở bậc dưới cùng, ngồi ở vị trí của Hạ Tuế An có thể nhìn thấy lan can tầng hai và cửa của vài căn phòng.
Than củi nổ lách tách trong lò, nàng đưa tay hơ lửa, bỗng nhiên rất muốn khóc.
Mất đi ký ức, bên cạnh lại chẳng có người quen biết.
Nửa khắc sau.
Bà lão bưng một bát cháo tới, cháo rất loãng, phần lớn là nước, chẳng có mấy hạt gạo, còn có một cái màn thầu khô cứng: "Chẳng còn gì ăn nữa, cô nương cháu chịu khó tạm vậy nhé."
Nàng đưa hai tay đón lấy: "Cảm ơn bà."
"Sao cháu lại một thân một mình tới Vệ thành thế này?" Bà lão nhận ra nàng không phải người Vệ thành.
Tuyền Lê
"Cháu không nhớ nữa."
Hạ Tuế An đói đến mức đầu óc ong ong, nuốt xuống nửa bát cháo, cháo quá loãng, đa phần là nước, lờ mờ thấy vài hạt gạo, hoàn toàn không cần nhai. Uống hết cháo, người nàng ấm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5009790/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.