Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Giản Lan thấy đau đầu, cô mơ hồ nhớ cả đêm gặp ác mộng, nhưng nội dung cụ thể thì cô lại không rõ. Giản Lan mơ màng mở mắt, cổ họng khô khốc, không thốt được thành lời.
Khi lông mi cô hơi rung, Phó Vọng sớm đã phát hiện ra. Anh liền nằm lại chỗ cũ, giả vờ như đang ngủ.
Ý thức dần trở lại, cô nhớ ra có người ở bên cạnh, quay đầu lại liền thấy Phó Vọng đang nhắm mắt ngủ say.
Da anh trắng, lông mi dài mà rất thẳng, chóp mũi thẳng hơi nhếch lên, đôi môi mỏng lại còn mềm.
Lần đầu ngủ chung với một người con trai, một cảm giác kì diệu dâng lên trong lòng. Cô nhìn chằm chằm dung nhan của anh, cuối cùng vẫn quyết định đánh thức.
"Em trai?" Cô đẩy cánh tay anh, xúc cảm lạnh lẽo, có vẻ không đắp chăn một đêm rồi.
Đứa nhỏ này tại sao không để tay vào trong chăn chứ.
Phó Vọng híp mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn "A?"
"Tôi đi đóng phim, cậu đi cùng không?"
"Được"
Có cơ hội ở cùng cô, đương nhiên Phó Vọng cảm thấy vui vẻ. Chỉ là nhớ tới lời nói mê của cô đêm qua, trong lòng anh thấp thỏm, không nhịn được hỏi "Tối qua chị gặp ác mộng sao?"
Giản Lan xốc chăn lên, đang chuẩn bị đi giày, đầu cũng không quay lại "Tại sao lại hỏi vậy?"
"Đêm qua chị gọi tên 'Tưởng Triều', anh ta là ai vậy?" Phó Vọng như ngừng thở, ánh mắt đen nhánh, gắt gao nhìn bóng dáng cô.
Giản Lan ngay lập tức dừng động tác. Cô cảm giác được đột nhiên tim mình đập dồn dập.
"Không có gì, chỉ là một người không liên quan thôi. Mau đứng lên đi" Cô tiếp tục đi giày như không có việc gì xảy ra, rôi lại đứng dậy đi rửa mặt.
Chỉ là sau khi rời khỏi phòng ngủ, suýt chút nữa đã không đứng vững được.
Phó Vọng cụp mắt, tâm anh đang thấy rất nặng nề.
Bữa sáng Phó Vọng làm sandwich, Giản Lan chỉ ăn nửa cái, lại uống thêm một li sữa.
Hai người cùng nhau ra ngoài.
Tới địa điểm quay phim, những người khác đều bận rộn, không ai để ý tới "trợ lí nhỏ" theo sau Giản Lan, cho dù có thấy chắc cũng không ai để tâm.
Giản Lan ngồi trước gương, tùy ý để chuyên viên trang điểm hóa trang, tạo hình xong, cô lại thay sườn xám.
Vừa ra khỏi phòng hóa trang, Phó Vọng chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức dính trên người cô. Anh đã sớm biết cô xinh đẹp, dáng người yểu điệu, đẹp hơn bất kì cô gái khác, chỉ là không ngờ, khi cô mặc sườn xám, vẻ đẹp ấy lại mang tính công kích đến vậy.
Rõ ràng chỉ xẻ tà tới dưới đầu gối, cũng không lộ gì nhiều, cũng không quá bó, nhưng khí chất động lòng người lại không thể giấu được, khiến người ta hận không thể đem cả trái tim ra.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà Phó Vọng đã nổi lên phản ứng. Anh tìm một góc không có người để trốn, bình tĩnh lại tâm tình cá nhân.
Tưởng tượng đến cảnh lát nữa Lan Lan sẽ mặc bộ đồ này đóng phim cùng Tần Tu Tề, anh liền nghẹn đến khó chịu, tậm chí muốn lấy dây thừng trói cô ở trong nhà, để cô chỉ có thể cười với một mình anh.
Trước khi vào cảnh, Giản Lan nhìn xung quanh, không thấy Phó Vọng đâu. Cô còn thấy có chút lo lắng, chỉ là đạo diễn đang thúc giục, Giản Lan đành tạm bỏ qua chuyện này chuyên tâm đóng phim.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Phó Vọng trở lại nơi quay phim, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt trước sau vẫn chỉ dừng ở bóng dáng của một người con gái.
Trợ lí của Tần Tu Tề ở bên cạnh bắt chuyện "Cậu cũng vì theo đuổi thần tượng nên mới tới làm trợ lí hả? Tôi nhìn thấy ánh mắt si mê đấy là biết rồi"
Phó Vọng nhíu mày, anh định không quan tâm nhưng nghĩ đến Giản Lan, không thể tỏ ra khác thường, anh liền lạnh lùng gật đầu.
"Cậu lớn lên đẹp trai như vậy, không ra mắt thật là quá đáng tiếc, có thể chụp ảnh chung với tôi không?" Nữ trợ lí kia hoa si nói
"Không thể" Phó Vọng không kiên nhẫn trả lời, lại tiếp tục nhìn Giản Lan.
Cô gái bị mất mặt, trong lòng bực bội.
Anh đội mũ lưỡi trai, vành nón đè thấp che một phần khuôn mặt, đứng sau đám người, nhưng bởi vì vóc dáng cao, đạo diễn Giang liếc mắt liền thấy, còn vẫy tay với anh.
Phó Vọng quay đầu, giả vờ như không thấy.
Đạo diễn Giang hiểu rõ, hẳn là anh không muốn để người khác phát hiện ra thân phận của mình.
Ngày hôm qua đã luyện xong cảnh múa nên Giản Lan đi thay bộ khác. Cô vừa vào phòng thay đồ liền thấy Phó Vọng đang chờ.
Đây là phòng riêng nên cũng không cần lo có người khác vào.
Giản Lan vội vàng đóng cửa, sợ bị người khác nhìn thấy.
"Tại sao cậu lại ở đây? Quá lộ liệu rồi?" Cô khẩn trương nhìn về phía cửa sổ, đóng nốt lại.
Phó Vọng tiến lên, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lồng ngực mình, gác cằm trên vai cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Rõ ràng vừa rồi vẫn luôn nhìn, nhưng không ôm cô vào lòng, anh liền cảm thấy không yên.
Dường như càng ngày anh lại càng không thể rời xa cô.
Giản Lan cảm nhận được cảm xúc khác thường của anh, bất đắc dĩ nói "Ban ngày mà cậu còn giở trò lưu manh"
"Chị thật là đẹp" Giọng anh khàn khàn.
Thật sự quá đẹp, đến nỗi anh sắp không thể khống chế được chính mình rồi.
Con thú ở tận sâu trong lòng dường như lúc nào cũng có thể phá bỏ chiếc lồng giam mà lao ra.
"Tôi phải thay quần áo, nếu không lát nữa có người đến giục, buông tôi ra trước đã" Giản Lan không nhìn thấy ánh nhìn say mê của anh, cũng không nghe được tình cảm đè nén trong giọng nói của anh.
Cô nhón mũi chân, hôn lên sườn mặt anh, nhẹ nhàng dỗ dành.
Phó Vọng ôm eo cô, không nhịn được mà ôn nhu giữ cằm cô rồi hôn lên đôi môi kia. Anh vẫn nhớ rõ không thể để người khác phát hiện, vì vậy chỉ nhẹ nhàng áp lên, cũng không có động tác nào khác.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, khi hai đôi môi chạm vào nhau, anh lại muốn nhiều hơn nữa.
Giản Lan nhẹ nhàng giãy giụa, anh lại không chịu buông tay.
Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô, ái muội dây dưa.
Bên ngoài truyền đến giọng nói thúc giục "Giản Lan, xong chưa?"
Giản Lan nhanh chóng đẩy anh ra, ổn định hơi thở, nói to "Xong ngay đây, chờ tôi một lát"
Lúc này Phó Vọng mới buông tay.
Sau đó Giản Lan đi vào căn phòng nhỏ bên trong thay quần áo.
Trước khi ra ngoài, cô nhìn gương kiểm tra môi mình, chỉ là đỏ mọng hơn lúc trước một chút, cũng không sưng lên, hẳn là sẽ không ai nhìn ra.
"Buổi tối tôi tính sổ với cậu" Đôi mắt đẹp trừng Phó Vọng, Giản Lan buông lời rồi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
Cô còn vừa đi vừa suy nghĩ, em trai thối này dính người như vậy, giống hệt như trẻ con, rời đi chốc lát cũng không được.
Phải nghĩ ra cách để trừng trị mới được.
Cả một buổi sáng bận rộn quay phim.
Thời gian nghỉ trưa k đủ để về nấu cơm, Giản Lan chỉ có thể tùy tiện ăn cơm hộp.
Cô đang vừa ăn vừa nghiên cứu kịch bản, bỗng nghe được tiếng ồn ào phía sau.
"Này, cậu dọn đồ của anh Tần lại đây" Là giọng nói đầy hung hăng của một cô gái trẻ
"Không" Phó Vọng lãnh đạm trả lời.
Người con gái kia nhăn mày "Tại sao cậu lại như vậy, con trai có sức khỏe, dọn giúp chúng tôi thì sao? Thật là"
Phó Vọng an tĩnh ăn cơm, hoàn toàn coi như cô ta không tồn tại.
Cô gái thấy mình bị bơ liền tức giận thêm "Tôi chưa từng thấy có trợ lí nào mặt mũi lớn như vậy, không chịu làm gì cả"
Giản Lan bị quấy rầy, buông đồ vật trong tay, đi qua hỏi "Làm sao vậy?"
"Chị Lan, đồ của anh Tần em không dọn được, muốn nhờ cậu ta giúp, ai ngờ việc nhỏ này cũng không chịu" trợ lí của Tần Tu Tề bất mãn nói
Giản Lan thấy sự lạnh nhạt trong mắt Phó Vọng, thái độ này của anh giống hệt như lúc giảng bài, như cự tuyệt sự xâm phạm của người khác cả ngàn dặm vậy.
Trong đầu cô đột nhiên có suy nghĩ lớn mật, có khi nào chỉ khi ở trước mặt cô em trai mới là chó con ôn hòa vô hại, chẳng lẽ vẫn luôn giả vờ sao?
Nhưng cô không nghĩ ra được lí do anh làm như vậy.
"Cậu ấy không khỏe, em tìm người khác đi" Trước mặt người ngoài, đương nhiên Giản Lan chọn bảo vệ Phó Vọng.
Hơn nữa ngữ khí nói chuyện của trợ lí này quá khinh thường, khiến người khác thấy không thoải mái.
"Tôi thấy cậu ấy rất khỏe, rõ ràng là không muốn giúp" Nữ trợ lí nói
Giản Lan nhíu mày "Được rồi, bớt tranh cãi đi"
Chuyện vặt này có gì để tranh cãi chứ.
Phó Vọng thấy Giản Lan bảo vệ mình liền thấy vui vẻ, sự bực bội vì khi nãy bị quấy rầy cũng biến mất.
Đôi mắt đen không giấu được sự vui sướng "Cảm ơn chị"
Hồ Tương Vân không dám lớn tiếng với Giản Lan, đành nhịn sự tức giận rời đi.
Đi được một đoạn, càng nghĩ càng giận, cô ta liền dùng một tài khoản nhỏ của mình đăng lên Weibo
@Tiểu Hồ Tiểu Hồ Xy: Giản Lan ở phim trường ân ái với trợ lí, trong lúc quay phim gặp mâu thuẫn còn che chở cho hắn ta, không biết Đàm Tiêu mà thấy sẽ cảm thấy thế nào đây
Sau đó, Hồ Tương Vân tránh ở góc tối chụp trộm cảnh Giản Lan khom lưng, thân mật nói chuyện với Phó Vọng. Cô ta không chụp Phó Vọng, chỉ chụp bộ dáng cười ôn nhu của Giản Lan.
Vốn dĩ không có nhiều người để ý Weibo này, chỉ là trùng hợp bị các account marketing của fan chia sẻ, lại thêm độ nổi tiếng đang tăng gần đây của Giản Lan bị không ít các tiểu hoa đán khác để ý nên khi tin tức vừa xuất hiện lập tức có người mua hot search, đương nhiên việc này cũng có không ít công lao của Giản Vân.
Chỉ là sự việc không tiến triển như các cô ấy muốn, bởi vì có quá nhiều tin tức yêu đương giả của Giản Lan.
[Tại sao gần đây luôn có tin đồn tình ái của Lan Bảo lên hot search, lần nào cũng là giả, cả ngày các người soạn mấy tin giả này có phiền không?]
[Bởi vì tin đồn này là Lan Bảo dỗ dành tôi cả đêm đấy]
[Đúng đúng đúng, Lan Bảo đúng là đang yêu đương, đối tượng chính là tôi này]
[Hiện tại nữ minh tinh không thể có trợ lí nam sao? Đây có phải thời Đại Thanh đâu các chị?]
[Đàm ca không lo, các người cứ nhìn chằm chằm xem Lan Bảo có ngoại tình hay không làm gì?]
[Người tầng trên có bệnh à? Lan Bảo của chúng tôi thừa nhận yêu Đàm Tiêu lúc nào? Bọn họ chỉ là có quan hệ hợp tác thôi]
Thấy hot search này, Giản Lan lặng lẽ để Phó Vọng đeo khẩu trang đen, nếu không ngộ nhỡ có học sinh của đại học A nhận ra, một giáo sư đại học lại tới đây làm trợ lí của mình tinh - như vậy thì chuyện này không dễ giải thích rồi.
Giản Lan tìm được Tần Tu Tề, bảo anh quản tốt trợ lí của mình.
Tần Tu Tề hỏi "Tại sao cô biết là Hồ Tương Vân làm?"
"Tên weibo của cô ấy còn có thể giấu kĩ hơn không?" Giản Lan đưa màn hình di động tới trước mặt anh ta.
Lúc này Tần Tu Tề mới để ý tới tên tài khoản.
"Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ xử lí"
Vốn dĩ không được chụp lén ở phim trường, huống hồ Hồ Tương Vân chụp xong còn đăng tin đồn vô căn cứ lên mạng.
Tần Tu Tề tìm được Hồ Tương Vân, trực tiếp để cô ta về công ti thanh toán tiền lương.
Hồ Tương Vân không ngờ sự việc sẽ thành ra như vậy, cô ta chỉ là trong lòng khó chịu nên dùng tài khoản của mình để xả giận một chút, ai ngờ cuối cùng lại lên hot search. Nhưng hành động này thực sự trái với quy định của ngành sản xuất, cuối cùng cô ta chỉ có thể tiếp nhận kết quả sa thải. Nếu biết trước việc này sẽ lên hot search, cô ta cũng không dám làm. Hiện tại thì kết quả trái ngược rồi, không chỉ mất việc, còn mất cả cơ hội tiếp xúc với thần tượng.
Buổi chiều là cảnh diễn của Giản Lan với người khác, Tần Tu Tề tạm thời nghỉ ngơi.
Anh ta đến chỗ nghỉ, nhìn Phó Vọng ngụy trang từ trên xuống dưới, thấp giọng hỏi "Đang là mùa hè, Phó thiếu đội mũ đeo khẩu trang không nóng sao"
Không ai biết rằng Tần Tu Tề cũng giống như Đàm Tiêu, đều là công tử nhà giàu.
Chỉ là Đàm Tiêu tới để chơi, còn Tần Tu Tề lại dựa vào năng lực của mình tung hoành giới giải trí cho nên chưa từng công khai gia thế của mình.
Phó Vọng không nhìn anh ta, tiếp tục chuyên chú xem Giản Lan đóng phim
"Cậu thật sự thích cô ấy" Tần Tu Tề gian xảo tiến lại gần, biểu hiện hoàn toàn khác với sự ôn hòa trước mặt người khác "Lần sau tôi quay cảnh hôn cô ấy, cậu sẽ không ghen chết chứ?"
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt thâm trầm của Phó Vọng liền phóng tới, thanh âm trầm thấp "Tá vị"
"Việc này không hợp với tác phong chuyên nghiệp thường ngày của tôi. Đàm Tiêu tới chơi nên sẽ quay tá vị, tôi không như thế, tôi cố gắng để thành ảnh đế, sao có thể quay dối trá để lừa người xem" Tề Tu Tề quen Phó Vọng, không sợ khuôn mặt lạnh lùng kia.
Phó Vọng biết anh ta cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, không dám thật sự khiêu khích, cho nên lại lần nữa nhìn về phía Giản Lan, không để ý nữa.
Anh càng lạnh lùng, Tần Tu Tề càng tò mò.
"Không phải cậu một lòng chỉ để ý tới nghiên cứu khoa học sao? Tại sao lại coi trọng một nữ minh tinh?" Tần Tu Tề luôn cảm thấy Phó Vọng sẽ cô độc cả đời, làm bạn tới nghiên cứu khoa học cả quãng thời gian còn lại.
Anh ta không ngờ chỉ mới mấy tháng ngắn ngủn không gặp mà cậu ta lại có người mình thích, lại còn là một ngôi sao tuyến 18. Nhìn bộ dạng này, chắc chắn là động lòng thật.
"Xen vào việc người khác" Giọng nói lạnh lùng lại vang lên
"Tai tiếng của Giản Lan và Đàm Tiêu, hẳn là cậu cũng biết, tại sao không quản?"
Tần Tu Tề hiểu, Phó Vọng tuyệt đối không phải loại người rộng lượng để có thể bỏ ngoài tai tin đồn của bạn gái mình. Trái lại, dục vọng chiếm hữu của người này còn rất lớn, tuyệt đối không cho phép người khác động vào đồ cá nhân.
Tai tiếng của Gian Lan và Đàm Tiêu đã truyền đi khắp nói, vậy là cậu ta còn có thể ngồi yên?
Ánh mắt Phó Vọng tối sầm lại, đôi môi mím chặt.
Tần Tu Tề mơ hồ đoán được vài phần qua phản ứng này, ngờ vực hỏi "Chắc không phải là cậu vẫn chưa lên chính thức đấy chứ?"
Nếu đã là bạn trai thì đã nên quan minh chính đại quản bạn gái rồi.
Phó Vọng nghẹn lại, không phản bác.
"Ai, cậu có biết không, bây giờ cậu rất giống như đang liếm cẩu Giản Lan a. Những nhà nghiên cứu khoa học đều điên cuồng thích một người như vậy sao?" Tần Tu Tề như nhìn thấy quỷ vật, không tin được nhìn anh.
Đường đường là thiếu gia họ Phó, thích một người còn phải giấu thân phận, dùng trăm phương ngàn cách tiếp cận, lại còn làm trợ lí cho người ta, thậm chí không dám quản tin đồn, thế này cũng hèn mọn quá đi.
Phó Vọng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nói trong lòng, không phải là giống, vốn dĩ chính là như vậy.
Chỉ cần có thể ở bên Lan Lan, anh nguyện ý.
Trước đó khi vẫn là Tưởng Triều, anh cũng đã điên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.