Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Giản Lan thấy đau đầu, cô mơ hồ nhớ cả đêm gặp ác mộng, nhưng nội dung cụ thể thì cô lại không rõ. Giản Lan mơ màng mở mắt, cổ họng khô khốc, không thốt được thành lời.
Khi lông mi cô hơi rung, Phó Vọng sớm đã phát hiện ra. Anh liền nằm lại chỗ cũ, giả vờ như đang ngủ.
Ý thức dần trở lại, cô nhớ ra có người ở bên cạnh, quay đầu lại liền thấy Phó Vọng đang nhắm mắt ngủ say.
Da anh trắng, lông mi dài mà rất thẳng, chóp mũi thẳng hơi nhếch lên, đôi môi mỏng lại còn mềm.
Lần đầu ngủ chung với một người con trai, một cảm giác kì diệu dâng lên trong lòng. Cô nhìn chằm chằm dung nhan của anh, cuối cùng vẫn quyết định đánh thức.
"Em trai?" Cô đẩy cánh tay anh, xúc cảm lạnh lẽo, có vẻ không đắp chăn một đêm rồi.
Đứa nhỏ này tại sao không để tay vào trong chăn chứ.
Phó Vọng híp mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn "A?"
"Tôi đi đóng phim, cậu đi cùng không?"
"Được"
Có cơ hội ở cùng cô, đương nhiên Phó Vọng cảm thấy vui vẻ. Chỉ là nhớ tới lời nói mê của cô đêm qua, trong lòng anh thấp thỏm, không nhịn được hỏi "Tối qua chị gặp ác mộng sao?"
Giản Lan xốc chăn lên, đang chuẩn bị đi giày, đầu cũng không quay lại "Tại sao lại hỏi vậy?"
"Đêm qua chị gọi tên 'Tưởng Triều', anh ta là ai vậy?" Phó Vọng như ngừng thở, ánh mắt đen nhánh, gắt gao nhìn bóng dáng cô.
Giản Lan ngay lập tức dừng động tác. Cô cảm giác được đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mac-benh-co-chap-lua-doi-toi/1658063/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.