Editor: nhà Kẹo Bơ ??
Đáp ứng
"Ừm, tôi đang nghe, vừa rồi đồng nghiệp đang ở đây nói vài lời." Giản Lan giải thích.
Phó Vọng không nói thêm câu gì, chỉ hỏi vị trí của cô.
Sau khi ngắt điện thoại, mặt Phó Vọng lập tức nhiễm một tầng lạnh lẽo.
Người tên Đàm Tiêu kia giống như muốn cùng anh tranh đoạt Lan Lan.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép Lan Lan bị bất luận kẻ nào cướp đi.
Giản Lan đi tới bãi đỗ xe, còn chưa đi xa đã nhìn thấy thiếu niên cao gầy đang đi tới.
Phó Vọng đi đến trước mặt cô, thuận tay tiếp nhận hành lý của cô.
"Có thuận lợi không?"
"Tất cả đều thuận lợi."
"Vậy là tốt rồi."
Sau khi lên xe, cô vẫn ngồi vị trí ghế phụ như cũ.
Phó Vọng mong chờ cả quãng đường cũng không chờ được cô chủ động đề cập đến việc ở bên nhau.
Trở lại chung cư, Giản Lan về căn phòng lúc trước, nói với Phó Vọng: "Em trai, buổi tối cậu có rảnh không?"
Phó Vọng sửng sốt một chút, hơi gật đầu, "Ừm."
"Buổi tối đến nhà tôi ăn cơm đi? Tôi tự mình xuống bếp."
Mắt Phó Vọng sáng lên trong chớp mắt, nhịp tim đột nhiên gia tốc.
Anh áp xuống sự vui sướng trong lòng, tận lực bình tĩnh mà thấp giọng nói: "Được."
"Buổi tối gặp lại." Giản Lan vẫy tay với anh, sau đó liền về phòng trước.
Chơi trò chơi chạy thoát mấy ngày, trở về lại còn ngồi xe, về sau lại ngồi máy bay, Giản Lan đã sớm mệt muốn chết.
Cho nên cô mới không có tinh lực nói với Phó Vọng chuyện kia.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mac-benh-co-chap-lua-doi-toi/1658046/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.