Không ai có thể chân chính làm được chí công vô tư, ngay cả Triệu huyện lệnh mà dân chúng thường gọi là thanh thiên đại lão gia kia, mà câu cửa miệng hắn hay nói chính là mọi sự đều không thể cưỡng cầu, chỉ cần mình đã tận lực là tốt rồi. Trình Dược không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới những lời này, là tốt so với người lâm vào khốn cảnh, nếu không tìm một chút sự tình đến để tự bào chữa liền sẽ một mực thống khổ, phiền não.
Cảnh Niên bảo y không cần suy nghĩ nữa, y liền tận lực không nghĩ, không nghe, không nhìn đến. Quả thật cứ như vậy, gánh nặng trong lòng y liền không còn nặng nề như trước. Kì thật nguyên nhân lớn nhất là y cơ hồ không có thời gian để mà miên man suy nghĩ, bởi vì từ sau đêm đó, Ninh gia chủ tử liên tục ba ngày, cả ngày lẫn đêm đều ở bên cạnh y, bồi y, hống y, thảo y niềm vui, Trình Dược không thể không thừa nhận, Ninh Cảnh Niên thật là một người bạn đời hết sức cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần hắn còn ở đây, hết thảy tựa hồ đều không để cho y lo lắng. Đương nhiên, Ninh Cảnh Niên liên tiếp mấy ngày đều nhàn nhã như không có việc gì làm cho Trình Dược thật sự không thể không hoài nghi, một người là đông gia của thương hào có căn tu (chi nhánh) rộng khắp cả nước có thể thoải mái như thế sao? Đến lúc Trình Dược cuối cùng nhịn không được hỏi đến chuyện này là vào môt ngày, sau giờ cơm trưa, Ninh Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-du/2268965/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.