Chương trước
Chương sau
Đường Uyển Tâm ngây người trong nhà hai ngày, hai ngày này cô luôn ở cùng Tiểu Đào. Ngày cô ấy trở về trường, Đường Uyển Tâm gặp được “người theo đuổi” trong miệng Tiểu Đào, người con trai đó có diện mạo khá văn nhã, trên mặt còn mang mắt kính có khung bạc, dáng người cao lớn, khi cười còn có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền.

Quan trọng nhất chính là nụ cười của người con trai này rất ấm áp, vừa nhìn liền cho người ra cảm giác anh ta thuộc kiểu người thành thật, hơn nữa còn rất nghe lời Tiểu Đào. Đường Uyển Tâm là người nhà mẹ đẻ, đương nhiên phải nhìn kỹ anh chàng, một lát sau cô kéo cánh tay Tiểu Đào, lôi cô ấy tới một góc, lặng lẽ nói: “Mình thấy người này cũng ổn đấy, cậu cố lên.”

Tiểu Đào bị biểu tình cảm của cô chọc cười, chuyện tình cảm, cứ cố lên là có thể như nguyện sao?

Nhưng mà cô ấy cũng không muốn phản bác, gật gật đầu, “Được, cố lên.”

Hôm nay đã là tròn bốn năm Tiểu Đào không gặp Lưu Môn Đình. Mối tình đầu tới nhanh, đi cũng nhanh, những thứ lưu chỉ là nỗi đau xót tiếc nuối tận đáy lòng, cô ấy cũng muốn buông tha cho chính mình.

Tiểu Đào quay đầu nhìn phương xa, lại nhìn người con trai trước mặt......

Lục Phong Châu từ đầu đến cuối không nói gì, đối với cậu mà nói, không ai có thể hơn được Lưu Môn Đình. Năm đó cậu ta vì cứu Tiểu Đào nên mới bị thương, chỉ riêng phần tình nghĩa này đã không có một người đàn ông nào có thể vượt qua.

Trên phi cơ, Đường Uyển Tâm duỗi tay, gãi gãi lòng bàn tay của Lục Phong Châu, “Không vui?”

“...... Vì Lưu Môn Đình sao?”

“Anh cho rằng Tiểu Đào không nên yêu đương à?”

Lục Phong Châu nắm lấy tay Đường Uyển Tâm, đùa nghịch ngón tay cô: “Không phải Tiểu Đào không nên yêu đương, mà là nếu người bên cạnh cô ấy không phải là Lưu Môn Đình, anh cảm thấy, có hơi chút...... Khổ sở.”

Cậu thở dài một tiếng, “Anh cũng không phải người ích kỷ như vậy, không cho Tiểu Đào tìm bạn trai. Anh chỉ cảm thấy, tình yêu, thứ này chẳng lẽ không thể lâu dài sao? Nếu để anh đổi vị trí cho Tiểu Đào, em yên tâm, anh sẽ chờ em cả đời.”

Đường Uyển Tâm: “......”

Cô biết, cậu nói được làm được.

Lục Phong Châu mím môi, “Có lẽ không đơn giản chỉ là cả đời, kiếp sau kiếp sau sau nữa kiếp sau sau nữa, anh vẫn sẽ chờ em.”

Đường Uyển Tâm nghiêng người, hôn lên môi Lục Phong Châu.

Cô tin, cô đều tin.

-

Thời gian vẫn tiếp tục trôi, nhoáng cái đã tới qua một năm. Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu học xong về nước, tin tức tập đoàn Đường thị liên hôn với tập đoàn Lục thị chính thức được công bố với ngoại giới.

Trong lúc nhất thời, các phương tiện truyền thông, báo chí, internet sôi nổi đưa tin, giá cổ phiếu của hai nhà cũng theo đà tăng lên.

Đường Uyển Tâm làm quen một tháng cũng bắt đầu đảm nhiệm chức vị CEO tập đoàn Đường thị. Dưới sự dẫn dắt của cô, tập đoàn Đường thị ngày càng thành công hơn nữa.

Bên Lục Phong Châu thì lại không suôn sẻ như vậy. Nguyên nhân cũng không phải do cậu chưa đủ năng lực, mà là đợt trước thân thể của Lục lão gia tử không thoải mái, khiến quyền lực bị chú hai và chú ba bá chiếm.

Nhưng Lục Phong Châu là ai chứ? Một người đến cái chết còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ những trò mèo người lừa ta gạt trong giới kinh doanh này sao? Có chướng ngại vật thì sao chứ? Quét sạch hết đi là được.

Lục Phong Châu thi triển tác phong đao to búa lớn trong tập đoàn Lục thị, trong tay cậu có thư trao quyền của lão gia tử, thứ này đã làm rúng động tất cả mọi người trong đại hội cổ đông của tập đoàn Lục thị, đánh cho mấy tên tiểu nhân đắc ý không kịp trở tay.

Cậu đột nhiên xuất hiện khiến một nhóm người bị dọa đến choáng váng. Hôm đó, cậu chính thức tiếp nhận chức vị tổng tài, trở thành tổng tài trẻ tuổi nhất của Lục thị.

Cũng trong ngày hôm đó, cậu tự mình thẳng tay đuổi việc hơn mười lão nhân viên cao cấp, hơn nữa còn khiến những người đó không lời nào để nói, cuốn gói chạy lấy người.

Trợ lý: “Lục tổng, những văn kiện này?”

Lục Phong Châu ngước mắt nhìn lướt qua, “Đem những thứ này giao cho những kẻ còn chưa từ chức. Nói cho bọn họ biết, sau này làm việc thì phải cẩn thận một chút. Lần này họ còn giữ được cái ghế của mình là vì tôi nhân từ không đuổi tận giết tuyệt, nếu không chỉ bằng này mấy khoản tiền được liệt kê trong đây cũng đủ cho bọn họ ăn cơm tù mấy năm.”

Trợ lý: “Vâng ạ.”

Chú hai chú ba của nhà họ Lục nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng tổng tài, đặt một tệp giấy lên bàn làm việc của Lục Phong Châu, “Mày có ý gì!”



Lục Phong Châu lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay vẫn cầm bút, nhàn nhạt nói: “Chú hai chú ba, mấy năm nay hai chú cũng vất vả nhiều rổi. Hiện tại cháu đã trở về, hai người có thể về hưu sớm để dưỡng lão.”

Chú hai: “Mày muốn đuổi chúng tao đi?”

Lục Phong Châu: “Lời nói không thể nói như vậy, chú có thể hiểu là cháu thương hai người vất vả, muốn hai người được nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chú ba: “Nếu chúng tao không đi thì sao?”

Lục Phong Châu: “Vậy thì mấy thứ này nên để ông nội xem qua nhỉ? Cháu tin tưởng, ông nội sẽ đưa ra quyết định đúng đắn hơn.”

“Mày ——” Chú hai nhà họ Lục vớ lấy tệp giấy trên bàn, xoay người đi mất.

Chú ba nhà họ Lục thấy thế cũng cầm lấy, đi theo.

Cánh cửa văn phòng trở thành nơi trút giận của bọn họ, đá rơi loảng xoảng, nhưng Lục Phong Châu cũng không ngại, kết quả cuối cùng của trận chiến này là —— cậu thắng.

Năm tháng sau, đúng vào đầu hạ, hôn lễ của Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu được hai nhà thống nhất chọn ngày, ngày tổ chức được chọn vào tháng 10, mùa thu vàng thích hợp cưới gả.

Kỳ thật Đường Uyển Tâm không quá gấp, nhưng Lục Phong Châu lại không muốn đợi, bây giờ buổi tối mỗi ngày cậu chỉ muốn ôm vợ cùng đi ngủ.

Không có hôn lễ, bố vợ tương lai luôn lấy chuyện này làm cớ, qua loa lấy lệ không cho cậu như ý. Đã vài ngày rồi cậu không được gặp vợ.

Cậu nhớ cô muốn chết.

...... Đương nhiên, ngoại trừ Lục Phong Châu đang sốt ruột, bản thân Đường Thắng cũng không muốn đợi thêm nữa, cứ đợi nữa đợi mãi, đến khi nào ông mới có thể ôm cháu ngoại?

Lục Phong Châu không thân thiết với cha mẹ lắm, cho nên chuyện kết hôn cũng không cần thương lượng với bọn họ. Cứ trực tiếp dựa theo ngày tốt mà Đường Thắng chọn được, phát thiệp mời cho khách khứa.

Đường Uyển Tâm đến lúc này vẫn luôn cảm thấy như đang năm mơ, rõ ràng cô vẫn còn là thiếu niên, đảo mắt đã tới ngày cử hành hôn lễ.

Cô có chút khẩn trương.

Cũng có chút chờ mong.

Trước hôn lễ một tháng, váy cưới được đưa tới. Váy cưới là do Đường Uyển Tâm tự mình thiết kế, lấy cái tên “Diện mạo y” cho chiếc váy cưới này , ngụ ý gắn bó lâu dài, cũng là kỷ niệm tình yêu của cô và Lục Phong Châu.

Lúc đầu, cô còn muốn tổ chức đám cưới đơn giản một chút, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chiếc váy cưới đó, cô ngây ngẩn cả người. Váy cưới vẫn được làm theo nguyên mẫu do cô thiết kế, nhưng những thứ điểm xuyến bên trên bề mặt của nó, suýt nữa lóe mù mắt cô.

Một đống kim cương lớn lớn bé bé, nhiều đến không đếm xuể.

Còn có những hoa văn được thêu thủ công, không có cái nào không xuất phát từ tay của các bậc thầy trong ngành.

Tiểu Đào ôm bả vai Đường Uyển Tâm chậc chậc hai tiếng, “Lục tổng nhà cậu thật là —— được của nó.”

Đường Uyển Tâm rũ mắt nhìn chiếc váy cưới, xác thật rất —— được. Chỉ riêng đống kim cương đính trên bề mặt váy này, đã khó có thể đánh giá giá trị, huống chi còn là sản phẩm xuất ra từ tay danh sư.

Nhân viên công tác đưa váy cưới tới nói: “Ngoại trừ váy cưới của vị phu nhân đây, váy phù dâu cũng được chế tác bắt đầu từ nửa năm trước.”

“......” Tiểu Đào che miệng, người bên nhà mẹ như cô ấy cũng có phần, Lục Phong Châu cũng quá ổn rồi.

Đường Uyển Tâm nhất thời xúc động, người thiếu niên này vĩnh viễn luôn làm những chuyện khiến cô cảm động.

Buổi chiều, cô cố ý xin nghỉ với Đường Thắng, tiện xin trở về muộn, để ba giữ cửa.

Không biết dạo này ba cô bị cái gì kích thích, thình lình chơi trò gác cổng, còn yêu cầu cô buổi tối phải về nhà trước 10 giờ.

Lục Phong Châu kháng nghị mấy lần, nhưng kháng nghị không có hiệu quả.

Mỗi đêm, Đường Uyển Tâm sẽ đúng 10 giờ về nhà. Nếu có hôm nào đó phải về muộn hơn, cô cũng sẽ nghiêm túc thông báo trước cho ba.



Đường lão phu nhân mỉm cười nói, “Đây là chứng sợ hãi trước hôn nhân. Không phải Đường Uyển Tâm sợ hãi trước hôn nhân mà là Đường Thắng. Đúng là càng già càng giống đứa trẻ.”

Đường Uyển Tâm hình thành thói quen nếu muốn về muộn thì phải xin phép. Cho nên hôm nay nhận được váy cưới, cô cố ý xin phép với Đường Thắng. Cô phải đi bày tỏ chút tấm lòng với chồng chứ.

Haizz, ông chồng của cô thật thật thật sự quá tốt.

Ông chồng Lục Phong Châu biết ý định của vợ yêu thì tỏ vẻ vô cùng vừa lòng, cậu chính là muốn kết quả này đấy.

Cậu thật sự rất muốn lăn giường với vợ.

Vì vậy hôm nay Lục Phong Châu tan tầm sớm, đi siêu thị, cậu phải làm bữa tối cho vợ, thuận tiện làm chút vận động tiêu cơm.

Bữa tối làm xong cũng ăn xong rồi, nhưng loại vận động tiêu cơm kia chưa kịp tiến hành thì Đường Uyển Tâm đã bị triệu về, Lục Phong Châu ôm cô không cho đi.

Đường Uyển Tâm an ủi nói: “Ngoan nào, chỉ còn một tháng nữa thôi, nhịn một chút.”

Lục Phong Châu: “......”

30 ngày đấy, bảo cậu làm sao nhịn?

Giá trị thù hận của Đường Thắng mãi không tiêu hết, nhưng chính ông lại không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì. Trước khi kết hôn thì không thể ngủ cùng nhau.

Ông chính là người cũ kỹ bảo thủ như vậy đấy.

-

Đảo mắt một cái là tới ngày tổ chức hôn lễ.

Ngày hôm đó, thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, ánh mặt trời lộng lẫy, bọn họ làm hôn lễ bên ngoài, khách khứa đông đúc, chỉ riêng chi phí hôn lễ cũng đã lên tới hơn trăm triệu.

Bên truyền thông đánh hơi được mùi ngon, tranh nhau đưa tin.

Nhưng mà, bọn họ cũng chỉ có thể nói về những cảnh tượng bên ngoài. Hiện trường hôn lễ bọn họ còn không đủ tư cách đi vào. Tuy rằng bọn họ cũng rất muốn lặng lẽ đi vào, nhưng bảo an nghiêm mật đến độ một con ruồi cũng không thể bay vào.

Các nhân viên bên truyền thông hai mặt nhìn nhau, hết cách rồi, chỉ có thể chờ.

Hiện trường hôn lễ được trang trí tinh xảo duy mĩ, phần trao lời thề càng khiến những người chứng kiến xúc động muốn khóc, đặc biệt là Lục Phong Châu còn làm một video chiếu lại những kỉ niệm từ lúc bọn họ mới quen biết cho đến bây giờ.

Những năm tháng thanh xuân tươi đẹp hồn nhiên có người luôn ở bên bầu bạn, đó là may mắn dữ dội cỡ nào chứ?

Có người cùng nhau nắm tay trải qua những tháng ngày đó, đó là hạnh phúc dữ dội cỡ nào chứ?

Đường Uyển Tâm cũng cảm động đến bật khóc. Trước mặt bao người, Lục Phong Châu hôn lên khóe mắt cô, giọng điệu lưu luyến êm tai, “Đừng khóc, gả cho anh, anh chỉ muốn thấy em cười.”

Đường Uyển Tâm càng khóc đến rối tinh rối mù.

Cô cảm thấy mình có thể là cô dâu xấu nhất.

Nếu Đường Uyển Tâm cảm động đến khóc thút thít, thì nước mắt của Tiểu Đào đại biểu cho sự thương tâm. Trong video có vô số hình ảnh của cô ấy và Lưu Môn Đình, nhưng lúc này cô ấy vẫn đang ở đây, còn người con trai mà cô ấy yêu đã đi đâu rồi?

Tiểu Đào từng lén đi tìm tung tích của Lưu Môn ĐÌnh, nhưng không một ai biết tin gì hết. Chỉ duy nhất lần gặp người hàng xóm đó ở cổng nhà cậu, người đó nói với cô ấy, Lưu Môn Đình đã xuất ngoại.

Xuất ngoại?

Thế giới rộng lớn như vậy, cô ấy nên đi đâu tìm Lưu Môn Đình?



------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.