Đường Uyển Tâm xuống xe, tự đi bộ về phía trước.
Lục Phong Châu đã nhận ra mình đùa hơi quá trớn, vội vàng thanh toán tiền xe, đuổi theo cô, “Tiểu tổ tông của tôi ơi, tha thứ cho anh đi mà, anh không phải là vì ——”
Đường Uyển Tâm dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cậu, “Ai là tiều tổ tông của cậu?”
Lục Phong Châu cong môi mỉm cười, “Em —— á.”
Cậu phát hiện mặc dù cô gái nhỏ trước mặt đang nóng giận, nhưng dáng vẻ vẫn rất mê người. Đôi môi nhẹ mấp máp, đáy mắt có ánh sáng lập lòe, lông mi hơi rung động, có loại cảm giác tê tê dại dại, như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng.
Cô gái của cậu thật xinh đẹp.
Của cậu?
Đúng, chính là của Lục Phong Châu cậu.
Trong lòng Lục Phong Châu thầm xây nên một giấc mộng đẹp.
Đường Uyển Tâm thì lại không muốn để ý đến cậu, xoay người tiếp tục bước đi.
Lục Phong Châu chạy nhanh thêm vài bước, đứng đối diện cô, đi ngược, vừa đi vừa nói chuyện: “Rất xin lỗi, anh sai rồi.”
Bước chân Đường Uyển Tâm vẫn không ngừng lại, nheo mắt lại, “Vậy thì nói đi, nói xem cậu sai ở chỗ nào rồi? Nói đúng thì mình sẽ tha thứ cho cậu.”
Lục Phong Châu lúc này mới chính thức tỉ mỉ lật lại kí ức, “Lúc Lưu Môn Đình gọi em tới, anh hẳn nên ngăn cậu ta lại. Tuy muốn biết em có lo lắng cho anh không, nhưng đúng là không nên để một cô gái như em ra ngoài muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-co-chap-phai-ngoan/3304505/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.