Ba chữ “Tôi thích em” được gió thổi bay, quanh quẩn vang vọng trong khe núi một hồi lâu.
“......” Đường Uyển Tâm làm bộ không nghe thấy, lựa chọn giả điếc.
Xe máy tăng tốc chạy nhanh về phía trước, đường núi chênh vênh, bỗng nhiên cao lên, lại bỗng nhiên phải rẽ quặt, bỗng nhiên quay nhanh.
Cả người Đường Uyển Tâm lung lay quay cuồng theo chuyển biến phương hướng của chiếc xe, cô gắt gao ôm chặt eo Lục Phong Châu, chỉ sợ mình không cẩn thận một chút sẽ bị ngã ra.
Đường băng phía sau cũng truyền đến tiếng xe máy gầm rú, Lục Phong Châu nhếch miệng, nở nụ cười nhạt nhẽo, “Tôi tăng tốc đây.” Cậu vặn mạnh tay ga, chiếc xe máy giống như một mũi tên, xuyên ra ngoài.
Đường Uyển Tâm sợ tới mức cắn chặt môi, tay càng ôm chặt hơn, nếu lúc này ngã xuống, phỏng chừng cơ hội sống bằng không.
Mạng của cô, nhất định phải được bảo toàn.
Phía trước bỗng xuất hiện chướng ngại vật, là rào chắn cao nửa thước. Lục Phong Châu tăng tốc, trình diễn một màn xe bay trong không trung.
Khi chiếc xe rơi xuống đất, bụi đất bắn đầy trời.
Đường Uyển Tâm lớn tiếng hỏi: “Khi nào chúng ta đi tới đích?”
Lục Phong Châu nghiêng đầu đáp: “Mười phút, chờ thêm mười phút nữa.”
Lần đầu tiên Đường Uyển Tâm cầu nguyện cho mười phút này trôi qua thật nhanh.
Sau đó, chiếc xe đột nhiên rẽ phải, bọn họ lại lao vào một con đường khác.
Gió trong khe núi gào thét, tiếng xe máy nổ vang, tốc độ của chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-co-chap-phai-ngoan/3304500/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.