Đường Uyển Tâm dùng sức hơi mạnh, cánh tay Lục Phong Châu đang che chở cho cô, hai người cứ lôi qua kéo lại như vậy một lúc, cảnh tượng lại biến thành Đường Uyển Tâm ngã lên người Lục Phong Châu.
Ngơ người trong giây lát, Đường Uyển Tâm đỏ mặt ngồi thẳng dậy, Lục Phong Châu nhìn gương mặt đỏ rực của cô, trong lòng thầm mắng tục, thật muốn sờ.
Nhưng mà cậu lại không dám vươn tay, sợ dọa cô sợ hãi.
Lòng bàn tay Đường Uyển Tâm vì căng thẳng mà dần dần chảy ra chút mồ hôi, cô mượn cớ đi vào phòng vệ sinh.
Lục Phong Châu cũng nhân đó vội vã chạy ra ngoài.
Mười phút sau, Đường Uyển Tâm chân trước vừa bước ra từ phòng vệ sinh, thì cửa phòng cũng mở ra, Lục Phong Châu xách theo bữa sáng đi vào.
Trên trán thiếu niên phủ một tầng mồ hôi tinh mịn, vừa nhìn liền biết là do vừa chạy một lúc lâu.
Đường Uyển Tâm ngẩng đầu, nhìn cậu, “Cậu đi mua bữa sáng sao?”
Lục Phong Châu đặt túi đồ lên trên bàn cơm, “Ăn đi, ăn xong rồi giúp mình bổ túc.”
Khoảng thời gian kế tiếp, hai người ngồi đối mặt, lẳng lặng ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Lục Phong Châu thu dọn bát đũa.
Đường Uyển Tâm ngồi một bên yên lặng nhìn, trong lòng ngập tràn mấy cảm xúc không rõ, thì ra trong vài khoảnh khắc, thiếu niên lưu manh cũng rất đáng yêu.
Cô nhìn chằm chằm Lục Phong Châu có hơi lâu, Lục Phong Châu ngoái đầu nhìn lại, tầm mắt hai người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-co-chap-phai-ngoan/3304495/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.