Ban đầu, Lục Phong Châu vốn định chọn một bộ phim tình cảm, ai ngờ, rạp chiếu phim chỉ còn lại vé của mỗi hai bộ, một bộ là phim về thể loại chiến tranh, bộ còn lại là phim thể loại hài kịch, những bộ phim còn lại toàn là thể loại của người già.
Tổng hợp ý kiến của cả bốn người, cuối cùng bọn họ quyết định chọn bộ phim hài kia.
Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào ngồi cùng nhau, Lục Phong Châu ngồi cạnh bên tay phải của Đường Uyển Tâm, còn Lưu Môn Đình ngồi cạnh bên phía tay trái của Tiểu Đào.
Bốn người ngồi cùng nhau, hai cô gái kẹp giữa, được hai nam sinh bảo vệ bên cạnh.
Để buổi xem phim được thoải mái vui vẻ nhất, Lục Phong Châu còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, đương nhiên trong đó không thể thiếu bỏng ngô.
Đường Uyển Tâm vừa ngồi xuống ghế, đã nghiêm túc nhìn màn hình lớn, thậm chí còn không thèm chớp cả mắt.
Lục Phong Châu mượn ánh sáng từ màn hình lớn phát ra, lén lút nhìn cô, da thịt thiếu nữ trắng nõn như ngọc, trên má hơi ửng đỏ nhàn nhạt, lông mi rất dài, hơi cong, con ngươi đen láy, xinh đẹp không tả xiết.
Bỗng nhiên, có vài sợi tóc bên tai cô rũ xuống, Lục Phong Châu chậm rãi vươn tay, lúc sắp đụng được vào chúng nó, Đường Uyển Tâm nghiêng đầu nhìn qua, hơi nhướng mày, tựa đang hỏi cậu: Có chuyện gì vậy?
Lục Phong Châu rút tay về, đặt ngay ngắn trên đùi, gương mặt nhanh chóng chuyển hướng, nhìn thẳng về phía trước.
Đường Uyển Tâm không hiểu mô tê gì, liếc cậu thêm một cái, tay còn cầm hộp bỏng ngô, hỏi: “Cậu có muốn ăn bỏng ngô không?”
Lúc này, tâm trạng Lục Phong Châu có hơi khẩn trương, nhưng lại càng không muốn bị cô nhìn ra, yết hầu lăn lộn một cái, cậu duỗi tay ra lấy vài hạt.
Vừa vặn lúc đó Đường Uyển Tâm cũng cho tay vào muốn lấy bỏng ngô, sau đó ——
Hai bàn tay không hề báo trước đã đụng vào nhau, nơi hai mu bàn tay tiếp xúc truyền đến cảm giác ôn nhuận và nhiệt độ ấm áp của người kia.
Trái tim Đường Uyển Tâm đột nhiên tăng tốc, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhỏ nhẹ cẩn thận.
Lục Phong Châu nhân lúc không có ai chú ý, khóe môi hơi cong lên.
Vài giây sau, Đường Uyển Tâm mới phản ứng lại, nhanh chóng rút tay ra, đặt hộp bỏng ngô vào trong lòng Lục Phong Châu, “Nè, cho cậu, cậu mau ăn đi.”
Lục Phong Châu ra vẻ tự nhiên nhận lấy, tùy ý cầm vài hạt, cho vào trong miệng, “Thật ngọt.”
Cậu lại đem hộp bỏng ngô trả về tay Đường Uyển Tâm, “Vị ngọt ngấy như vậy, chỉ thích hợp với mấy nữ sinh các cậu.”
Ẩn ngầm chính là: Nam sinh chúng ta không ăn đồ ngọt.
Đường Uyển Tâm cầm hộp bỏng ngô, cơ thể không tự nhiên hơi dịch người về phía Tiểu Đào, dáng vẻ có chút câu nệ.
Lục Phong Châu nhìn động tác nhỏ của cô, lại lưu manh càng dịch người về phía cô, cánh tay của hai người như có như không chạm vào nhau, cậu nhàn nhạt nói: “Người ngồi phía trước chắn mất tầm nhìn của tôi, ngồi như này mới xem được phim.”
“......”
Vì thế, trong suốt thời gian phim chiếu còn lại, Lục Phong Châu dùng dáng ngồi nghiêng người một góc 45 độ, vui vui vẻ vẻ xem phim điện ảnh.
Đường Uyển Tâm có chút bất đắc dĩ với phương thức tán tỉnh trắng trợn táo bạo này của cậu, nhưng bên cô đã không còn không gian để lùi lại nữa.
Bộ phim kéo dài khoảng hai tiếng, sau khi xem hết phim, bốn người cùng nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim. Tiểu Đào dùng tay kéo kéo gương mặt, đại kinh tiểu quái*, lo lắng nói: “Tâm Tâm, cậu mau giúp mình nhìn xem, có phải trên mặt xuất hiện nếp nhăn không? Hôm nay mình cười nhiều quá.”
Đường Uyển Tâm nhéo gương mặt hơi phúng phính của cô ấy, ra vẻ nghiêm túc nói: “Cậu đừng nhúc nhích, hình như thực sự xuất hiện nếp nhăn rồi, haiz.”
“A, không phải chứ, hu hu, vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Đào bĩu môi, “Không được, không được, mình muốn đi shopping, đến trung tâm thương mại mua ít đồ dưỡng da làm mờ nếp nhăn.”
Tiểu Đào nói xong liền thực sự muốn đi đến trung tâm thương mại.
Đường Uyển Tâm kéo cánh tay cô ấy lại, “Ấy, mình chỉ đùa cậu chút thôi, cậu mới có mười sáu tuổi, sao có thể xuất hiện nếp nhăn.”
“Được lắm, Tâm Tâm lừa đảo, hư muốn chết.” Tiểu Đào quay đầu đuổi đánh Đường Uyển Tâm.
Hai cô gái không coi ai ra gì, chạy đuổi đùa giỡn, tiếng cười nói vui vẻ truyền tận xa.
Lưu Môn Đình nghiêng người qua thăm dò, “Nè, anh Châu, mấy ngày hôm trước em nghe được thằng nhóc Biển Sao kia đánh cược với người khác, chúng nó đố nhau xem ai sẽ theo đuổi được Đường Uyển Tâm trước. Cho nên trong khoảng thời gian này, anh vẫn nên trong người cho cẩn thận một chút. Thằng nhóc Biển Sao kia, gia thế cũng không tồi, chỉ được mỗi cái mã ngoài, bên trong thì chính là thú đội da người, điểm mấu chốt là thằng đó thuộc về cái loại nhìn giống học sinh ba tốt.”
Lục Phong Châu móc ra một gói kẹo cao su từ trong túi, mở ra, lấy một viên, vứt vào trong miệng, “Nó? Bảo nó kiếm chỗ nào mát mẻ mà ngồi ngốc đi.”
Mật báo tin tức xong, Lưu Môn Đình cũng không nói thêm gì nữa, kỳ thật nếu thực sự muốn so sánh giữa hai người bọn họ ai hơn ai, cậu ta cho rằng Lục Phong Châu chắc chắn mạnh hơn tên kia nhiều, dù sao anh Châu mãi là anh Châu.
......
Lúc bọn họ trở về thì đã hơi muộn, sắc trời cũng tối, cả đám quyết định không ngồi xe buýt công cộng nữa mà gọi một chiếc xe taxi đi về. Lần này là Lục Phong Châu khởi xướng, rủ mọi người đi xem phim, còn thanh toán hết tiền mua vé và đồ ăn, cho nên tiền xe bọn họ nhất quyết không để cậu trả nữa.
Trên đường, Lục Phong Châu ngồi trên ghế phụ lái, lắng nghe tiếng nói chuyện từ phía sau đứt quãng truyền đến, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua, nóng bỏng như muốn hòa tan lòng cậu.
Ánh mặt trời bên ngoài rất rạng rỡ, nhưng vẫn kém hơn hào quang trên người Đường Uyển Tâm tỏa ra chiếu rọi đáy lòng cậu, nơi đó đóng băng lạnh lẽo nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng được chiếu sáng, cậu chỉ muốn, nắm chặt giam giữ ánh sáng ấm áp đó, làm cô chỉ thuộc về mình cậu.
Mã Biển Sao là cái thá gì. Cô là người cậu nhận định, cả đời này cũng không có khả năng buông tay.
Cái gì gọi là xứng đôi, cái gì gọi là không xứng?
Chỉ cần cậu nỗ lực, cái người có tư cách đứng bên cạnh cô, vĩnh viễn chỉ có thể là cậu.
Hôm nay có một thiếu niên 17 tuổi, vì muốn giữ chặt tia nắng trong đáy lòng, mà bước ra bước đầu tiên, thay đổi cả cuộc đời.
Hơn nửa giờ sau, Tiểu Đào, Lưu Môn Đình theo thứ tự xuống xe, Lục Phong Châu mở cửa ghế sau, ngồi xuống.
Đường Uyển Tâm ôm ba lô trước người, thân thể khẽ nhúc nhích, chỉ cần vừa nhìn thấy Lục Phong Châu, cô lại nhớ tới mấy chuyện vừa rồi trong rạp chiếu phim, cả người có chút khô nóng.
Lục Phong Châu chậm rãi đặt tay lên trên lưng ghế, nếu nhìn kỹ, tư thế này như đang ôm lấy cô.
Bác tài cũng là người có nhiều kinh nghiệm, thân kinh bách chiến, đã từng thấy nhiều loại cảnh tượng tình yêu gà bông như thế này, nên vẫn có thể giữ vẻ mặt không biểu cảm.
Lục Phong Châu: “Chốc nữa lấy quyển vở bài tập toán, tôi muốn mượn xem một chút.”
Đường Uyển Tâm: “Cậu xem có hiểu không?”
Buột miệng hỏi xong, cô mới ý thức được lời mình nói hơi quá thẳng thắn, vì vậy vội vàng giải thích: “Ý của mình là nếu cậu xem không hiểu, thì có thể mang tới hỏi mình, mình sẽ giảng lại cho cậu.”
Lục Phong Châu: “Được.”
Mấy lời tiếp theo của Đường Uyển Tâm bị nghẹn lại, “Vậy lát nữa cậu chờ mình một chút, mình đi về lấy cho cậu.”
Xe taxi chạy thêm một đoạn đường, rẽ mấy vòng mới tới cổng nhà họ Đường, Đường Uyển Tâm chạy một mạch lên lầu, Lục Phong Châu đứng trước cổng, lẳng lặng chờ cô.
Nào ngờ còn chưa chờ được Đường Uyển Tâm, đã có người khác tiến tới.
“Ui, ai đây ta?” Giọng điệu âm dương quái khí kết hợp với tiếng lọc cọc của giày cao gót truyền đến.
Lục Phong Châu ngước mắt, nhìn qua hướng phát ra giọng nói, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sắc mặt cậu trở lại vẻ lạnh lẽo như băng, “Bác gái, liên quan cái rắm gì đến bác?”
Một tiếng bác gái thành công chọc Mạnh Hinh tức điên, bà ta sống đến bây giờ, những người từng gặp cơ bản đều chỉ gọi bà ta là chị, nhiều nhất là có người kêu một tiếng dì, không nghĩ tới thằng nhóc thối tha này lại mở miệng gọi bà ta là bác gái, rốt cuộc là con cái nhà nào? Nuôi trẻ con mà không biết giáo dục sao!
“Nhóc con, nếu không có ai dạy dỗ cháu, dì cũng không ngại làm người tốt một lần đâu.” Mạnh Hinh nói, “Hai chữ bác gái không thể gọi loạn được đâu.”
Lục Phong Châu đương nhiên không thèm sợ bà ta, ngữ khí còn càn rỡ hơn: “Nhưng mà —— bà xứng!”
“Mày ——” Mạnh Hinh tức đến trừng mắt, miệng thiếu chút nữa thì phun ra mấy câu bậy bạ.
“Lục Phong Châu, đây là......” Đường Uyển Tâm đang nói thì nhìn thấy Mạnh Hinh, cô dừng lại, lễ phép gật đầu, “Dì Mạnh.”
Ánh mắt Mạnh Hinh đảo quanh trên người Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu, sau đó nói: “Tâm Tâm, ba cháu có biết cháu quen biết với loại người như này không?”
Bà ta chỉ vào Lục Phong Châu, “Thằng nhóc này vừa nhìn là biết chỉ là một tên côn đồ, nếu để ba cháu biết, cháu lại đi chơi với một tên côn đồ, nhất định ba cháu sẽ rất đau lòng.”
Bàn tay đang nhét trong túi quần của Lục Phong Châu chậm rãi nắm chặt lại, nếu không phải bởi vì Đường Uyển Tâm đang đứng trước mặt, cậu nhất định sẽ phi lên, tát vào cái miệng thối của người phụ nữ xấu xa kia.
Đường Uyển Tâm giao sách bài tập của mình cho Lục Phong Châu, “Cậu về trước đi.”
Mạnh Hinh lên tiếng, “Đừng về vội vậy chứ. Vừa lúc bà nội cháu cũng ở đây, cháu nên để bà cháu trông thấy tên côn đồ này.”
“Dì Mạnh, dì có ý gì?” Tính tình tốt của Đường Uyển Tâm đã bị mài mòn hết, biến mất không còn gì, “Đây là bạn học của tôi, dì muốn bà nội của tôi thấy cái gì.”
“—— thì ra là bạn học à.” Mạnh Hinh hiển nhiên không tin, thiếu nam thiếu nữ ở bên nhau làm gì có cái gì gọi là tình bạn thuần khiết chứ, hai người này khẳng định là quan hệ yêu đương trai gái. Tròng mắt bà ta đảo vài vòng, “Nếu là bạn học thì càng nên mời bạn vào nhà ngồi chơi chứ. Bằng không, bạn cháu sẽ cho rằng người nhag học Đường chúng ta không có lễ phép.”
Chúng ta?
Người nhà họ Đường?
Nếu nói lúc trước Đường Uyển Tâm còn có một chút ý tôn kính trưởng bối, thì bây giờ đã bị câu này của Mạnh Hinh ghê tởm đến biến mất hết. cô cong môi cười lạnh, “Dì Mạnh, cháu chân thành hi vọng dì đừng có nhầm lẫn. Cháu là cháu, dì là dì, cái xưng hô chúng ta này, dì dùng sai trường hợp rồi.”
“À, còn có người nhà họ Đường, làm phiền dì nghĩ lại cho rõ ràng một chút, Đường gia là nhà cháu, không có quan hệ đến dì, OK?”
Tuy Mạnh Hinh đã biết Đường Uyển Tâm không tán thành mối quan hệ của bà ta với Đường Thắng, càng không muốn hai người kết hôn, nhưng bà ta lại không ngờ được trước mặt người ngoài, cô lại phủi sạch quan hệ giữa hai người như thế. Lần này xem như mặt mũi của bà ta bị vứt đến tây thiên rồi, ánh mắt bà ta nhìn cô như sắp phun ra lửa.
Hay cho con bé Đường Uyển Tâm này, trách không được vì sao Đường Thắng vẫn luôn chần chừ không muốn đi lãnh chứng với bà ta, nguyên lai là có người đứng giữa ngăn cản.
Hừ, cánh cổng nhà họ Đường bà ta nhất định phải bước vào, đợi sau khi bước vào, xem Mạnh Hinh ta trị con bé ngỗ nghịch này như thế nào.
Trong tay Lục Phong Châu còn cầm quyển sách bài tập, nhấc chân đi về phía Mạnh Hinh, nhưng mới vừa đi được một bước, lại có một giọng nói vang lên, “Hai người đều đứng đó làm gì thế?”
Mạnh Hinh đưa lưng về phía người tới, trong một giây liền tiến vào trạng thái diễn kịch, khi quay người nhìn về phía ông, đáy mắt đã có thêm một tầng hơi nước, “A Thắng.”
Giọng điệu này giống như vừa phải chịu rất nhiều ấm ức tủi thân vậy.
Lục Phong Châu thấy thế, thu chân lùi về, cả người nhanh chóng chạy vào hẻm nhỏ bên cạnh cổng lớn của nhà học Đường.
Đường Thắng khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ba......” Đường Uyển Tâm hô lên một tiếng.
“Đều do em không biết cách nói chuyện, khiến bọn trẻ tức giận.” Mạnh Hinh trực tiếp chặn họng cô, cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh không ngừng thút thít lặp lại, “Hu hu, đều do em không tốt.”
Càng nói càng bày ra bộ dạng đau lòng, còn ghé đầu lên vai Đường Thắng, khóc nức lên.
Đường Uyển Tâm thấy thế, sắc mặt âm trầm, đen như bầu trời đêm.
Đường Thắng thấy Mạnh Hinh khóc lóc ra vẻ như vậy, trên mặt cũng có chút khó coi, ông cảm thấy hơi mâu thuẫn, bọn họ là người lớn, sao có thể làm trò trước mặt một đứa trẻ, lôi lôi kéo kéo như vậy, ông hơi đẩy bà ta ra, “Đi thôi, vào nhà rồi nói.”
Mạnh Hinh vẫn kéo rịt lấy cánh tay của Đường Thắng, đi được hai bước mới nhớ tới, “Chờ một chút, còn có một người.”
Bà ta quay trở lại, ánh mắt liên láo khắp nơi, người đâu? Chạy rồi?
Đường Uyển Tâm đi lên trước, ôm lấy cánh tay của Đường Thắng, “Ba, ba đi chậm thôi, chân ba giờ còn không có nhanh nhẹn như lúc trẻ đâu.”
Đường Thắng gật gật đầu, “Ba có mua món điểm tâm mà con thích, chốc nữa con nếm thử nhé.”
Đường Uyển Tâm: “Vâng ạ.”
Mạnh Hinh không tìm được người, vị trí lúc đầu bà ta chiếm được lại bị Đường Uyển Tâm thay thế, trong nội tâm nhanh chóng có một ngọn lửa lớn bùng lên, muốn cáu giận, nhưng bà ta đã xây dựng hình tượng nhu nhược đáng thương, chim nhỏ nép vào người trước mặt Đường Thắng, nên giờ không thể phát hỏa, cơn tức không được xả ra ngoài thiếu chút nữa khiến bà ta nghẹn đến nội thương.
Lúc ba người cùng vào nhà, Đường lão phu nhân đang xem TV, Mạnh Hinh chủ động tiến lên, giọng vô cùng ngọt ngào, kêu một tiếng, “Lão phu nhân.”
Đường lão phu nhân đỡ tay bà ta, “Tới đúng lúc lắm, cùng ăn cơm nhé.”
Vừa nghe bà nội nói như thế Đường Uyển Tâm đột nhiên hiểu ra, xem ra đêm nay Mạnh Hinh bỗng nhiên đến nhà họ Đường là do bà nội mời, bà nội vẫn không đồng ý với đề nghị ngày hôm đó của cô.
Nhưng mà, cô cũng chẳng phải sợ cái gì. Nếu tất cả mọi người đều đã tập trung đông đủ, vậy càng tiện cho cô nói thẳng ra.
“Dì Mạnh, dì chờ một chút, cháu có vài lời muốn nói khi tất cả mọi người có mặt đầy đủ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]