Đường Uyển Tâm ngây ngốc, đỏ mặt, “Ai ghen tị, mình không có.”
Lục Phong Châu cho cô một ánh mắt có thâm ý, chậm rì rì “À” một tiếng. Âm cuối còn hơi cao lên, mang theo ý cười hài hước.
Gương mặt Đường Uyển Tâm càng đỏ hơn, cô gục đầu xuống, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Tiểu Đào nhìn gương mặt hồng rực của cô, ánh mắt đảo quanh người cô và Lục Phong Châu, meo meo khẽ hỏi: “Nè, cậu thật sự không thích Lục Phong Châu?”
Đường Uyển Tâm mở bài thi, giả vờ nghiêm túc nói: “Làm, làm bài.”
“Hắc hắc.” Tiểu Đào bật cười ra tiếng.
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới thời điểm tan học.
Đường Uyển Tâm vừa bước ra cổng trường, đã bị ngăn lại, cô ngước mắt hỏi: “Làm gì?”
Lục Phong Châu tùy tiện cướp lấy cặp sách trên vai cô, bĩu môi nói: “Đưa em về nhà.”
Đường Uyển Tâm lắc đầu, đè nén cảm giác mừng thầm trong bụng, “Không cần, mình có thể tự về nhà.”
Lục Phong Châu đâu phải người chịu nghe lời, hơi nhăn mi, “Không muốn tôi đưa em về?”
Đường Uyển Tâm sợ cậu đau lòng, nhàn nhạt nói: “Cũng không phải ——”
“Vậy thì đi thôi.” Lục Phong Châu nghe được mấy chữ đầu, hoàn toàn không quan tâm đến ý tứ cả câu, ném cặp sách của Đường Uyển Tâm lên vai, nhấc chân đi về phía trước.
“......”
Anh trai, tôi còn chưa nói xong mà, mấy chữ phía sau còn chưa kịp nói ra đâu.
Lục Phong Châu đi được vài bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-co-chap-phai-ngoan/3304490/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.