Đường Uyển Tâm mặc kệ Mạnh Lan, hoặc phải là nói căn bản khinh thường để ý đến cô ta, đến ánh mắt cũng không thèm cho, tiếp tục làm đề.
Mạnh Lan bị bơ đẹp, càng tức giận, cô ta đoạt bút trong tay Đường Uyển Tâm, “Đang hỏi cô đó!”
Lục Phong Châu thấy thế, đi lên trước, ánh mắt âm trầm, “Làm gì thế, chán sống rồi hả?”
Đường Uyển Tâm đè cánh tay Lục Phong Châu lại, đứng lên đối diện với Mạnh Lan, “Cậu muốn nổi điên thì cảm phiền cách xa tôi một chút, đừng có đi kiếm chuyện trêu chọc tôi. Tôi chỉ khinh thường phản ứng cậu, đừng tưởng rằng tôi sợ cậu.”
Hình tượng của Đường Uyển Tâm trong mắt mọi học sinh lớp ba là một bé ngoan, một người học sinh có phẩm đức tốt đẹp, vĩnh viễn dịu dàng nở nụ cười nhạt, ánh mắt có ý cười, hiện giờ bị người khác vu khống đổ oan trước mặt bao người, đừng nói là bản thân cô, những người khác cũng không thể nhìn nổi.
“Nè, Mạnh Lan cậu nhìn thấy Đường Uyển Tâm làm sao? Không tận mắt chứng kiến thì đừng nói bừa.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Mọi người đều là bạn học, đừng khiến quan hệ cứng nhắc như vậy.”
“Không phải cô giáo mỹ thuật đang tra xét sao? Gấp cái gì? Điều tra xong sẽ biết là ai làm, đừng đổ oan cho người tốt.”
“......”
Mọi người tôi một lời cậu một câu, đều phát biểu ý kiến, mục đích rất rõ ràng: Đừng tùy tiện bôi nhọ người khác.
Mạnh Lan nghe trái một câu phải một câu, ai ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-co-chap-phai-ngoan/3304487/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.