Vĩnh An Vương phủ.
Cơ Nhược Phong, Cơ Tuyết vẫn còn trong phòng chữa thương cho Tiêu Sắt, những người khác đứng ngoài phòng lo lắng chờ đợi.
“Khóa kỹ cửa lớn chưa? Phái người canh gác các chỗ chưa?” Diệp Nhược Y hỏi quản gia.
Quản gia vừa lau mồ hôi vừa gật đầu: “Đã khóa hết rồi, nhưng bên ngoài càng ngày càng ồn ào. Ta phái người ra ngoài nhìn, hắn nói bên ngoài có rất nhiều
người chết đang chạy!”
“Người chết?” Diệp Nhược Y kinh ngạc.
“Đúng, hai vị khách Minh Hầu và Vô Thiền vẫn luôn ở trong phủ, nghe tin này xong đã chạy ra ngoài!” Quản gia vội nói.
“Mấy ngày trước bọn họ đã tìm hiểu, không chỉ Vô Tâm, NguyỆt Cơ cũng đang trên tay Tiêu Sắt, e rằng bọn họ thấy cảnh này nên lo cho an nguy của hai người kia.” Lôi Vô Kiệt tức giận đập tay xuống đất: “Chết tiệt! Ta lại chỉ
có thể chờ ở đây!”
Đường Trạch nhìn gian nhà một hồi, lập tức xoay người: “Ta ra ngoài xem sao.” “Cẩn thận.” Diệp Nhược Y khẽ nói.
“Yên tâm, ta là người của Đường môn, không sợ nhất là mấy chuyỆn quỷ
quái như thế này!” Đường Trạch cười một tiếng, tung người nhảy lên, lao ra ngoài phòng.
“Bướm, bay đi.” Tử Đồng lấy từ trong lòng ra một con bướm giấy, khẽ giơ tay.
Con bướm giấy bay ra khỏi tay hắn, rơi vào giữa đám người, những người vốn đang hung hăng chạy về phía hắn như lập tức mất hết sức lực, tê liệt ngã dưới đất. Những con cổ trùng rất nhỏ chui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719948/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.