Một tiếng rít vang vọng khắp Thiên Khải thành!
Lôi Vô Kiệt đang dùng hết sức lực toàn thân chạy tới đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một thanh kiếm lướt qua. Hắn kinh ngạc, thở dài nói: “Nhanh quá!”
Thế nào là một kiếm từ tây tới?
Ánh mắt mọi người cùng quay sang phía tiếng rít kia. “Cái gì vậy?” Khanh công chúa nhíu mày.
La Bất nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm: “Có một thanh kiếm, xé rách không gian!” “Kiếm gì mà có uy lực lớn vậy?” Khanh công chúa cau mày nói.
La Bất mở mắt: “Kiếm có thể chém tan thiên địa!”
Ngay cả Lạc Thanh Dương cũng cảm thấy nguy hiểm ẩn trong tiếng rít đó, cầm kiếm lạnh lùng nhìn phía trước, cau mày.
Chỉ thấy chân trời như có ngọn lửa bùng cháy.
Tốc độ vượt ngoài tưởng tượng, ma sát với không khí tạo thành ngọn lửa, từ chân trời bay thẳng tới như một thanh kiếm rực cháy.
Kiếm từ đâu tới?
Không biết.
Kiếm đi tới đâu?
Tiêu Sắt đứng dậy, cười lạnh nói: “Được, nếu trời đã chọn ta, vậy ta cũng đáp lại ông trời!” Hắn giơ tay ra, gầm lên: “Thiên Trảm!”
Trường kiếm lướt qua quán trà, chợt rơi thẳng xuống, hạ vào tay Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt vung tay, ngọn lửa trên thân kiếm lập tức tiêu tan, rỉ sét trên kiếm cũng rơi xuống đất. Tiêu Sắt giơ trường kiếm lên.
“Chắc chúng ta là kiếm khách may mắn nhất trong trăm năm qua, còn được chứng kiếm danh kiếm đỆ nhất thiên hạ, Thiên Trảm kiếm.” Tạ
Tuyên xoay người nhìn thanh kiếm kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719942/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.