Chương trước
Chương sau
Tô Mộ Vũ náu mình giữa đám người đột nhiên mỉm cười.

Gương mặt hắn rất ít khi có biểu cảm như vậy. Cuộc sống sát thủ lâu năm đã khiến trái tim của hắn trở nên lạnh giá. Đừng nói tới cười, ngay cả tức giận, bi thương, kinh ngạc, tất cả những vẻ mặt đó cực ít khi xuất hiện trên gương mặt hắn. Nhưng hắn lại đột nhiên mỉm cười, hắn nhìn Vô Song ngông cuồng tự đại, mặt mày kiêu ngạo, tay cầm trường kiếm, bên cạnh là mười hai thanh phi kiếm lơ lửng, cuối cùng không nhịn được mỉm cười, thậm chí nhỏ giọng nói một câu: “Hay cho một thiếu niên.”

Vô Song nhướn mày với Lạc Thanh Dương: “Lạc tiên sinh thấy sao?”

Lạc Thanh Dương gật đầu một cái: “Kiếm tốt, phối hợp với kiếm khách tuyỆt thế. Ngươi rất giỏi, đáng để ta xuất kiếm.”

“Mười hai thanh phi kiếm và Đại Minh Chu Tước cùng hiện thân, nghe nói tình cảnh này chỉ xuất hiện trong thời thành chủ Vô Song thành đời đầu.

Đại Huyền mà vài chục ngàn đại quân cũng không công phá được lại bị

mười ba thanh kiếm mạnh mẽ xé rách một lỗ hổng. Chúng ta thật may mắn biết bao, được thấy thanh kiếm tuyỆt thế này trở lại thiên hạ.” Tạ Tuyên ném chén trà trong tay đi: “Chủ quán, đổi rượu.”

“Tạ tiên sinh hứng thú rồi à?” Tiêu Sắt cười nói.

Tạ Tuyên cất tiếng cười dài: “Đâu chỉ hứng thú, ta còn muốn cầm kiếm hát vang. Hôm nay tới đây không uổng.”

Lôi Vô Kiệt cũng cười: “Đã biết trước là tên này bất phàm, không ngờ lâu rồi không gặp, hắn đã trở nên lợi hại tới mức này. Ta còn tưởng sau lần trước xuống khỏi Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, ta và Lý huynh đã là người có kiếm thuật mạnh nhất trong giới trẻ, xem ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”

“Ếch ngồi đáy giếng thì đã sao? Dù sao hôm nay chúng ta cũng đã mở rộng tầm mắt.” Giọng nói của Lý Phàm Tùng cũng đầy hưng phấn.

Hễ là kiếm khách, được chứng kiến tận quyết chiến đỉnh cao như vậy, có ai kiềm nén được kích động và hưng phấn trong lòng kia chứ?

Ánh mắt Nhan Chiến Thiên thoáng chút ảm đạm, hắn thở dài nói với Tiêu Sùng: “Sùng Nhi, kiếm thuật của vị Vô Song thành chủ này, ít nhất đã trên ta.”

Tiêu Sùng kinh ngạc. Vô Song thể hiện ra thực lực khiến người ta thán phục nhưng không ngờ ngay cả Nộ Kiếm Tiên bình thường vô cùng kiêu ngạo tự phụ cũng thừa nhận không bằng thiếu niên mười tám tuổi này.

“Còn trẻ tuổi như vậy đã là Kiếm Tiên.” Nhan Chiến Thiên cảm thán.

Tiêu Sùng tập trung tinh thần nhìn hai người trong sân, nếu Vô Song đúng như lời Nhan Chiến Thiên đã nói, như vậy không phải không thể dốc sức xuất kiếm thắng được Cô Kiếm Tiên. Nếu được như vậy, địa vị của Bạch Vương phủ trong Thiên Khải thành sẽ lập tức thay đổi. Hắn xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

“Liệu tên này có thắng không?” Tiêu Vũ cau mày nói.

Tiếng thở hổn hển của Tô Xương Hà cũng hóa thành trầm trầm. Lúc trước mười hai thanh phi kiếm của Vô Song tuy khiến người ta kinh ngạc thán phục nhưng muốn thắng Cô Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương vẫn là nằm mơ

giữa ban ngày. Nhưng lúc này Đại Minh Chu Tước xuất thế, liệu có khả năng thắng không? Hắn cười một tiếng: “Đúng là suy nghĩ đáng sợ.”

Tiêu Vũ xoay chén trà trên tay, nói đầy ẩn ý: “Trên thế giới này có rất nhiều chuyỆn đáng sợ là do trí tưởng tượng đáng sợ. ChuyỆn này không

thể xảy ra, nếu hắn thắng chắc cũng là nỏ mạnh hết đà, mời tiên sinh dùng mọi giá giết chết hắn.”

Tô Xương Hà gật đầu một cái: “Được.”

Lúc này Long Tà đột nhiên nghiêng người, cung kính cúi đầu nói: “Đại tổng quản.”

Tiêu Vũ và Tô Xương Hà xoay người, chỉ thấy đại tổng quản Cẩn Tuyên đang bước vào phòng.

“Đại tổng quản, ngươi tới rồi.” Tiêu Vũ nói.

Cẩn Tuyên gật đầu một cái: “Thật ra ta tới đã lâu, ta vẫn luôn đứng phía xa quan sát. Nhưng xem tình huống bây giờ không thể không tới gần một chút cho tiện tay.”

“Ý ngươi là?” Tiêu Vũ hỏi.

“Nếu thằng nhãi đó thắng, bất luận phải trả giá ra sao... giết hắn!” Cẩn Tuyên nghiêm mặt nói.

Tiêu Sùng đột nhiên đặt tay lên chuôi kiếm. Nộ Kiếm Thức, Nhất Nộ Bạt Kiếm.

Nhan Chiến Thiên cau mày: “Sùng Nhi, con định...”

“Nếu Vô Song thắng, chắc chắn có phân nửa số người ở đây không cho hắn đi.” Tiêu Sùng trầm giọng nói.

Trên quán trà, Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt nhìn nhau, đều nắm binh khí trong tay.

Lý Phàm Tùng cảm nhận được không khí xung quanh biến đổi, không nhịn được nói: “Hai người dưới tầng còn đang đọ kiếm nhưng mấy thế lực trong Thiên Khải thành đã định đấu sức rồi, đúng là vô nghĩa.”

Tạ Tuyên vỗ vai Lý Phàm Tùng một cái: “Bọn họ đấu chuyỆn của họ, chúng ta xem kiếm của chúng ta. Chưa quyết định được thì xem bản ý của mình.”

Tô Mộ Vũ nhìn cây dù trong tay, quán trà bên trái là người của Vĩnh An Vương phủ, bọn họ chưa chắc đã cứu Vô Song nhưng chắc chắn sẽ không giết hắn.

Dưới quán trà là Bạch Vương Tiêu Sùng và Nhan Chiến Thiên.

Nhan Chiến Thiên tuy không thấy máu nhưng nội kình đã loạn, không thể

tùy ý xuất thủ. Tiêu Sùng sư thừa là Cẩn Ngọc và Nhan Chiến Thiên, hai môn công phu tĩnh lặng và giận dữ đều có chút thành tựu, lát nữa chắc chắn sẽ ra tay tương trợ. Còn quán trà đối diện, ngoại trừ Tô Xương Hà ra, vừa rồi còn xuất hiện một luồng khí tức cường đại, chắc là đại tổng quản Cẩn Tuyên. Chắc chắn bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết Vô Song.

Thập Bát kiếm trận của mình liệu sẽ cản được bao lâu? Làm sao mới dẫn được Vô Song đi một cách thuận lợi?

Tô Mộ Vũ cúi đầu nhanh chóng suy nghĩ, hắn là kẻ giết người lợi hại nhất Ám Hà, nhưng kế hoạch của kẻ giết người cũng có thể cứu người.

Cuối cùng Lạc Thanh Dương đã lại xuất kiếm.

“Theo thứ tự, kiếm vũ lần này là... Thiếu Tư MỆnh?” Lý Phàm Tùng hỏi: “Nhưng sao khí thế lại mạnh mẽ đến vậy?”

Tạ Tuyên cũng kinh ngạc, tiếp đó lắc đầu: “Không phải Thiếu Tư MỆnh! Đây là Quốc Thương! Lạc Thanh Dương trực tiếp dùng Quốc Thương!” “Đây là Quốc Thương kiếm vũ?” Mọi người xung quanh đều kinh hãi.

Kiếm phong múa lượn, tiếng rít chợt vang lên! Như trong kiếm phong kia có ngàn vạn tráng sĩ đang hát khúc nhạc buồn!

"Thao ngô qua hề phi tê giáp, xa thác cốc hề đoản binh tiếp. Tinh tế nhật hề địch nhược vân, thỉ giao trụy hề sĩ tranh tiên." Tạ Tuyên vuốt nhẹ lên kiếm, ngâm khẽ theo tiếng rít.

Kiếm phong nổi lên, tiếp đó là kiếm thế.

Nên mô ta kiếm thế đó, như ngàn vạn tráng sĩ nấp trong tầng mây, gõ trống lớn, cao giọng hát vang, hát tời khàn giọng, bi thống thê lương. Ngàn vạn tráng suy đã mất nhưng lòng yêu nước vẫn bất diệt.

Mà giận.

Mà bi.

Mà không hề ngại ngần!

“Đây là kiếm thức Quốc Thương, chiêu kiếm thê lương nhất, kiếm pháp mạnh nhất của Lạc Thanh Dương.”

“Thế nào là quốc thương?”

“Trên chiến trường, kẻ ‘chết mà không có dũng’, theo tục lỆ không được chôn cất trong quan tài, mà mai táng trong đất mộ. Tất cả bọn họ đều là quỷ vô chủ, được gọi là ‘Thương’. Ngươi biết vì sao ngày trước Lạc Thanh Dương lại chọn Mộ Lương thành không? Xưa kia Mộ Lương thành là cửa ải hiểm yếu ở phía tây, từng có mười vạn đại quân chôn thây nơi đây.

Quốc gia của bọn họ đã bị đánh bại, hoảng hốt bỏ trốn, chỉ để lại những tướng sĩ chết trận nằm lại tại đó, không ai chôn cất, phơi thây nơi hoang dã, cho đến trăm năm sau hóa thành bụi đất. Thương này, chính là Quốc Thương.”

“Có thứ gì thế lương hơn nỗi thê lương của đất nước?”

Vô Song giơ cánh tay trái, mười hai thanh phi kiếm vây quanh hắn, hắn tung người nhảy lên, trên Đại Minh Chu Tước chợt hiện lên sắc máu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.