Tô Mộ Vũ náu mình giữa đám người đột nhiên mỉm cười.
Gương mặt hắn rất ít khi có biểu cảm như vậy. Cuộc sống sát thủ lâu năm đã khiến trái tim của hắn trở nên lạnh giá. Đừng nói tới cười, ngay cả tức giận, bi thương, kinh ngạc, tất cả những vẻ mặt đó cực ít khi xuất hiện trên gương mặt hắn. Nhưng hắn lại đột nhiên mỉm cười, hắn nhìn Vô Song ngông cuồng tự đại, mặt mày kiêu ngạo, tay cầm trường kiếm, bên cạnh là mười hai thanh phi kiếm lơ lửng, cuối cùng không nhịn được mỉm cười, thậm chí nhỏ giọng nói một câu: “Hay cho một thiếu niên.”
Vô Song nhướn mày với Lạc Thanh Dương: “Lạc tiên sinh thấy sao?”
Lạc Thanh Dương gật đầu một cái: “Kiếm tốt, phối hợp với kiếm khách tuyỆt thế. Ngươi rất giỏi, đáng để ta xuất kiếm.”
“Mười hai thanh phi kiếm và Đại Minh Chu Tước cùng hiện thân, nghe nói tình cảnh này chỉ xuất hiện trong thời thành chủ Vô Song thành đời đầu.
Đại Huyền mà vài chục ngàn đại quân cũng không công phá được lại bị
mười ba thanh kiếm mạnh mẽ xé rách một lỗ hổng. Chúng ta thật may mắn biết bao, được thấy thanh kiếm tuyỆt thế này trở lại thiên hạ.” Tạ Tuyên ném chén trà trong tay đi: “Chủ quán, đổi rượu.”
“Tạ tiên sinh hứng thú rồi à?” Tiêu Sắt cười nói.
Tạ Tuyên cất tiếng cười dài: “Đâu chỉ hứng thú, ta còn muốn cầm kiếm hát vang. Hôm nay tới đây không uổng.”
Lôi Vô Kiệt cũng cười: “Đã biết trước là tên này bất phàm, không ngờ lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719931/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.