Kẻ vô lại rất đáng hận, bởi vì hắn không làm theo quy tắc của ngươi. Hắn tự có nguyên tắc xử sự của mình, vĩnh viễn chỉ tuân theo bản thân, không có đường thương lượng, không cách nào kéo lại. Cho nên khi một người trở nên vô lại, biện pháp duy nhất là... còn vô lại hơn hắn.
“Ngươi không nói với ta, ta cũng không cho ngươi đi lên.” Người áo đen đứng bên, cản đường Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt cầm Vô Cực côn: “Vậy thì đánh đi.”
Người áo đen vung ống tay áo: “Nếu ngươi muốn đánh, vậy ta sẽ kéo ngươi vào trong chiến trường kia, không cho ngươi về nữa.”
Tiêu Sắt khẽ lắc đầu một cái: “Tuy ta không tu luyỆn những kỳ môn dị thuật nhưng sư phụ ta Cơ Nhược Phong dẫu sao cũng là người có kiến thức
uyên bác nhất thiên hạ này. Ít nhất ta đã từng nghe nói. Vừa rồi ngươi kéo ta vào
trong chiến trường chắc chắn đã hao phí rất nhiều lực lượng tinh thần. Ngươi không thể sử dụng nhiều được.”
“Rất thông minh.” Người áo đen cười lạnh, tiếng đó bóng người lóe lên, biến mất tại chỗ.
Còn lúc này, trong tầng hai, rốt cuộc Lôi Mộng Thần đứng dậy vỗ vai Lôi Vô Kiệt: “Bao nhiêu lời mà nhiều năm rồi không nói, hôm nay đã nói hết rồi. Con đi đi.”
“Thúc thúc, yên tâm đi. Con sẽ không để Lôi gia chúng ta mất mặt, sau này con sẽ trở thành Kiếm Tiên.” Lôi Vô Kiệt nhún vai một cái: “Vốn con nghĩ
lên lầu này sẽ nắm chắc tám chín phần mười, xem ra vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719911/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.