Chương trước
Chương sau
Bên ngoài Tuyết NguyỆt thành.

Vô Song một mình cõng hộp kiếm rời khỏi. Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên nhìn bóng lưng hắn, nói đầy ẩn ý: “Sùng Nhi còn bảo ta tặng lễ vật cuối cùng cho Vô Song huynh đỆ.”

Vô Song xua tay một cái, không quay đầu lại.

“Thằng nhóc này rất hợp khẩu vị của ta.” Nhan Chiến Thiên cười một tiếng, đột nhiên nhấc kiếm tung người nhảy lên, nhưng lại lao về phía năm vị trưởng lão Vô Song thành.

“Lễ vật này tính cả phần Tuyết NguyỆt ta.” Tư Không Trường Phong cũng nhảy đến, trường thương đột nhiên đâm xuống.

Kiếm Tiên tuyỆt thế cùng Thương Tiên duy nhất trong thiên hạ liên thủ, năm vị trưởng lão Vô Song thành chẳng cách nào chống đỡ, bị một kiếm một thương đánh cho liên tục tháo chạy, quỳ sụp xuống đất. Nhan Chiến Thiên cắm thanh Phá Quân vào vỏ, giậm mũi chân lao về phương xa. Tư

Không Trường Phong thu trường thương lui lại chỗ cũ, nói với Lô Ngọc Địch: “Tuyết NguyỆt thành ta chưa từng có ý định làm đỆ nhất thiên hạ. Vô Song thành các ngươi muốn lấy danh hiệu này, vậy chúng ta cung kính chờ

đợi. Chỉ có điều, đừng chỉ nghĩ cách tranh thủ lúc người ta gặp khó khăn. Vô Song là vị thành chủ không tỆ, cố gắng phụ giúp hắn.”

“Đa tạ Tư Không thành chủ, vậy chúng ta xin đi trước.” Lô Ngọc Địch sợ tới mức mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, đỡ Tống Yến Hồi định đi.

“Đợi đã, Tống thành chủ còn có gì muốn nói không?” Tư Không Trường Phong cười nói.

Tống Yến Hồi ngây ra một lát, cười khổ nói: “Thật ra lần này ta tới chỉ muốn gặp mặt tiên tử một lần.”

“Sau đó thì sao?” Tư Không Trường Phong nhìn Doãn Lạc Hà nhưng chỉ thấy sắc mặt cô dửng dưng như không.

“Nói một lời xin lỗi.” Tống Yến Hồi cúi đầu nói.

“Không cần nói xin lỗi.” Doãn Lạc Hà đi tới, lấy một chai thuốc trong lòng ra đặt vào tay Tống Yến Hồi: “Chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm. Có một số việc không có kết quả, tuy rất tiếc nuối nhưng trên đời có bao nhiêu chuyỆn như vậy, dẫu sao cũng sẽ có tiếc nuối.”

“Tiên tử.” Tống Yến Hồi muốn nói lại thôi.

“Trước đó từng nói không gặp mấy lần mà cuối cùng vẫn gặp. Nhưng sau lần này là thật sự không muốn gặp lại.” Doãn Lạc Hà quay đầu.

“Trước kia ngươi chạy đi gặp hắn, hắn không gặp ngươi. Bây giờ hắn chạy tới gặp ngươi, ngươi lại nói cuộc đời này không muốn gặp lại nữa. Có cần như vậy không?” Tư Không Trường Phong ôm trường thương thở dài nói.

Doãn Lạc Hà mỉm cười nói: “Có một số việc, buông tay là buông tay. Nếu nói nhặt lại, ta không có dũng khí như vậy.”

“Sư phụ.” Lạc Minh Hiên nhỏ giọng gọi.

“Ngươi đừng có nói!” Doãn Lạc Hà giơ tay đập vào đầu hắn một phát. “Còn đi được không?”

“Không đi được, sư phụ có thể cõng ta không?” Lạc Minh Hiên cười nói.

“Trần Nhân Thận, vác hắn lên.” Doãn Lạc Hà phất ống tay áo, cuốn hết những thanh kiếm rải rác trên mặt đất.

“Vâng vâng!” Trần Nhân Thận đỡ lấy Lạc Minh Hiên.

“Đi, đi chữa thương cho hắn.” Doãn Lạc Hà trực tiếp đi vào trong Tuyết NguyỆt thành.

Tư Không Trường Phong nhún vai một cái, quay sang Tống Yến Hồi thở

dài nói: “Thành chủ, tính cách tiên tử vốn như vậy, qua một thời gian là ổn thôi.”

“Ta hiểu nàng, có lẽ hôm nay thật sự là lần cuối cùng gặp mặt.” Tống Yến Hồi chắp tay: “Tư Không thành chủ, xin lỗi vì chuyỆn lần này.”

“Tống thành chủ, mời.” Tư Không Trường Phong cắm trường thương xuống đất.

Các đỆ tử Tuyết NguyỆt thành mặc y phục màu trắng cùng lui xuống. Lô Ngọc Địch xoay người cao giọng quát: “Về thành!”

Trận chiến được tôn là tranh đấu lớn nhất trên giang hồ sau khi Ma giáo đông chinh này cuối cùng đã hạ màn. Lần này Vô Song thành liên kết với mười sáu môn phái đến đây, thế trận cực kỳ hùng mạnh. Còn bên phía Tuyết NguyỆt thành ngoại trừ hơn một ngàn đỆ tử ứng chiến, Lôi gia bảo, Đường môn, Ôn gia cũng phái người tới trợ giúp, đánh tan lời đồn liên minh Tuyết NguyỆt thành đã tan vỡ. Nhưng bất luận Đường Trạch im lặng ít lời hay Lôi Kinh Bộ lắm miệng

luyên thuyên đều không nói với nhau một câu. Ngoài ra, đáng nhắc tới là trong số những môn phái liên hợp với Vô Song thành lần này có không ít đỆ tử trẻ tuổi đang học tập ở Tuyết NguyỆt thành, nhưng lần này tất cả các đỆ tử vẫn đứng đối lập với gia tộc, thề bảo vỆ vinh quang của Tuyết NguyỆt thành.

Cũng từ ngày đó trở đi, người trong giang hồ bắt đầu nhìn nhận lại danh hiệu giang hồ đỆ nhất của Tuyết NguyỆt thành, thế nào mới là giang hồ đỆ

nhất?

Còn trong thời gian gió thổi sấm dậy trên giang hồ, Thiên Khải thành lại vô cùng yên tĩnh. Tất cả các phe phái đều không có động tĩnh gì lớn.

“Minh Hầu, ngươi từng sống ở Thiên Khải thành khá lâu rồi, có nhớ được gì không?”

Trong một gian miếu đổ nát, Minh Hầu và Vô Thiền ngồi đó nghỉ ngơi, sắc mặt hai người đều khá khó coi.

“Không nhớ gì cả. Hình như có chút ấn tượng nhưng rất mơ hồ?” Minh Hầu cau mày. “Ngươi thì sao?”

“Ta hỏi cả ngày rồi, ai cũng nói chưa từng thấy hòa thượng nào như vậy.”

Vô Thiền lắc đầu: “Hay là sư đỆ gặp bất trắc gì đó. Ngươi nói xem, liệu Vô Tâm sư đỆ và NguyỆt Cơ cô nương có thể đang nằm trên tay cùng một người không?”

“Có lẽ hỏi một người sẽ biết.” Minh Hầu vác thanh đao lớn như cánh cửa lên vai.

“Có lẽ vậy.” Ánh mắt Vô Thiền liếc sang góc. “Vô Tâm?” Diệp Nhược Y thầm kinh ngạc.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, Minh Hầu đã xách cự đao lao tới trước mặt, không hề do dự vung đao xuống.

“Nại Lạc.” Diệp Nhược Y hô khẽ một tiếng, thân hình đột ngươi nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện ở cửa miếu.

“Bàng môn tà đạo.” Vô Thiền tháo phật châu trên cổ ra, ném về phía Diệp Nhược Y.

Diệp Nhược Y thở hổn hển, đang định quay người bỏ trốn đã thấy ánh bạc lóe lên sau lưng, một mũi thương lướt qua bên cạnh cô đánh thẳng vào chuỗi phật châu, hất văng nó về.

Vô Thiền đón lấy phật châu, thế bay cực mạnh, ép hắn lùi liền ba bước. Hắn dừng lại, trầm giọng nói: “Cao thủ.”

Nhưng cao thủ này chỉ là một cô gái tuổi còn rất trẻ. Cô thu trường thương, nói với Diệp Nhược Y: “Tỷ tỷ không sao chứ, bọn họ là ai?”

“Không sao. Ta gặp bọn họ ở cửa thành, cảm thấy có vẻ khả nghi. Người cầm đao kia hình như là sát thủ Minh Hầu nổi tiếng trên giang hồ. Hòa thượng này...” Diệp Nhược Y cau mày.

“Bần tăng Vô Thiện tới từ Hàn Sơn tự.” Vô Thiền chắp tay cung kính nói.

“Hàn Sơn tự? Ngươi có quan hỆ gì với hòa thượng Vô Tâm?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

“Vô Tâm là sư đỆ của bần tăng, cô nương biết hắn?” Vô Tâm lộ vẻ vui mừng. “Cẩn thận có bẫy.” Minh Hầu trầm giọng nói.

“Ta đang sợ các ngươi bẫy đấy.” Tư Không Thiên Lạc nhướn mày: “Ai biết có phải các ngươi biết chúng ta đang tìm hắn nên cố ý lừa chúng ta không?”

“Dám hỏi tôn tính đại danh của cô nương?” Vô Tâm hỏi.

“Ta tên Tư Không Thiên Lạc, con gái của Tuyết NguyỆt thành Tư Không Trường Phong.” Tư Không Thiên Lạc vung trường thương. “Sao nào?”

“Chào Vô Thiền sư phụ, ta là Diệp Nhược Y, Vô Tâm sư phụ từng có ơn cứu mạng ta.” Diệp Nhược Y gật đầu nói: “Chỉ có điều gần đây Thiên Khải thành xảy ra rất nhiều chuyỆn, ta cần xác nhận một chuyỆn.”

“Không sao, chẳng hay hai vị huynh đỆ Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt có đang ở Thiên Khải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.