Trước Bình Thanh điện, một bên là Minh Đức Đế Tiêu Nhược Cẩn, Kim Y
Lan NguyỆt Hầu, Vĩnh An Vương Tiêu Sắt, Bạch Vương Tiêu Sùng, Xích Vương Tiêu Vũ, Lang Gia Vương Tiêu Lăng Trần, đại tổng quản Cẩn Tuyên, tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên, truyền nhân Tâm kiếm Lôi Vô Kiệt, đường chủ Bách Hiểu đường Cơ Tuyết, người thần bí áo đen đi theo Tiêu Vũ.
Còn một bên là ba vị công công trong số Ngũ Đại Tổng Quản tiền nhiệm, Trọc Tâm, Trọc Sâm, và Trọc Lạc, cùng với Cẩn Uy. Bởi vì Tiêu Lăng Trần đột nhiên xé bỏ cuộn sách, chửi mắng bọn họ mà tạo thành hai phe đối lập.
Nhưng thực lực chân chính lại là ở dưới Bình Thanh điện. Thiên quân vạn mã của Lang Gia quân.
Nhưng Diệp Khiếu Ưng vẫn không nói gì, tuổi tác Tiêu Lăng Trần còn nhỏ, mấy ngày nay tuy được các tướng sĩ ủng hộ nhưng dù sao cũng là nhờ
vinh quang công công Tiêu Nhược Phong. Dẫu sao thống lĩnh chân chính của Lang Gia quân vẫn là vị tướng quân giáp vàng với uy danh cực lớn trong quân ngũ này. Nhưng sắc mặt hắn vẫn âm trầm, không chút tình cảm.
Vương quân thủ lăng lại do dự, nhưng bọn họ đến phần nhiều là đại biểu cho hoàng quyền, chiến lực chân chính của họ thì chỉ cần Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt - một thanh kiếm và một cây côn đã đủ giết bọn họ không còn manh giáp.
Trọc Tâm thở dài: “Kém có một chiêu mà thua cả bàn cờ.”
“Đặt cược lên người ta, vốn chính là sai lầm.” Tiêu Lăng Trần ngạo nghễ
nói: “Suy nghĩ trong lòng của hoàng tộc họ Tiêu ta, nào phải thứ ngươi tùy ý suy đoán?”
“Ta tên Trọc Tâm nhưng lại không nhìn thấu tâm can kẻ khác, là sai lầm của ta.” Trọc Tâm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Trần. “Nhưng dù thế nào, tới cuối cùng vẫn phải đánh một trận.”
“Ngươi không có cơ hội.” Tiêu Sắt lạnh lùng nói.
“Cơ hội, dẫu sao cũng phải thử mới biết được. Ta đã rất già, già tới mức có thể thấy cái chết của mình, nhưng ta không muốn chết trong hoàng lăng như vậy.” Giọng nói già nua của Trọc Tâm bỗng trở nên sáng sủa, hắn đột nhiên quát lớn: “Giết Minh Đức Đế!”
Cẩn Uy là người đầu tiên rút kiếm, xông thẳng về phía Minh Đức Đế.
Cẩn Tiên cũng rút kiếm của hắn ra, trên thân kiếm sương khí lẫm liệt, khi những người khác còn chưa kịp phản ứng lại đã tiến tới đón đầu Uyên Nhãn kiếm của Cẩn Uy.
Trong Ngũ Đại Tổng Quản, hai người bọn họ đều dùng kiếm, một người là tổng quản chưởng kiếm, dùng kiếm làm tên; một người khác từng là Phong Tuyết kiếm danh chấn giang hồ. ChuyỆn suy đoán xem trong hai người kiếm thuật của ai lợi hại hơn vẫn luôn là đề tài được mọi người trong Thiên Khải thành ưa chuộng.
Còn hôm nay, cuối cùng vấn đề này cũng sắp nghênh đón đáp án. “Cẩn Uy, cần gì phải vậy.” Cẩn Tiên công công lắc đầu nói.
“Tự Tại có gông xiềng, Tiêu Dao mặc ta đi. Nếu có thể, ai lại thích gông xiềng kia chứ.” Cẩn Uy công công giơ tay gạt nhẹ lên thân kiếm, toàn bộ
phù triện trên kiếm rơi xuống đất.
Thanh kiếm bầu bạn với hoàng đế khai quốc của Bắc Ly, tung hoành sát phạt nơi sa trường, rốt cuộc cũng cởi hết cấm chế. Oan hồn lỆ khí trên kiếm đã không thể đè ép.
Ánh mắt Cẩn Uy đầy vẻ hung dữ, tổng quản chưởng kiếm được tôn là có thể dùng sức Tự Tại đoạt mạng Tiêu Dao, rốt cuộc dưới một kiếm này đã lên tới
Tiêu Dao Thiên Cảnh.
Cùng đường mạt lộ, nhưng không gông xiềng!
Một kiếm đầy sương lạnh của Cẩn Tiên công công có thể ép được luồng lỆ khí đó xuống không?
Còn bên kia, ba vị công công cùng tung người nhảy lên, nhưng lại nhắm vào Tiêu Lăng Trần.
Đây mới là mục tiêu thực sự của bọn họ.
Phía trước Minh Đức Đế có hai trong Ngũ Đại Tổng Quản, một vị Lan NguyỆt Hầu, ba vị vương gia thân mang tuyỆt kỹ, truyền nhân Tâm kiếm Lôi Vô Kiệt, còn có người áo đen thần bí. Bọn họ muốn phá vòng vây? Gần như không thể.
Còn giờ khắc này, chỉ có một mình Cơ Tuyết ngăn bên cạnh Tiêu Lăng Trần.
Ba vị công công cùng vung phất trần trong tay, phất trần lập tức dựng đứng, như tiếng chim kêu khi bay lượn.
Sát khí ngất trời!
Tiêu Vũ ở bên cạnh quan chiến sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, cho dù trên người đại gia trường Ám Hà Tô Xương Hà cũng không có sát khí đáng sợ đến vậy. Ba vị công công lặng lẽ ở trong hoàng lăng nhiều năm, quả nhiên công phu đã sớm đạt tới cảnh giới thượng tầng trong Tiêu Dao Thiên Cảnh.
Cơ Tuyết cắn răng, nhấc Vân Khởi côn trong tay, lại thấy có một cây côn xuất hiện sau lưng cô, gần như nâng lên cùng lúc với cô. Tiêu Sắt đã nhận ra dự định của ba vị lão tổng quản này từ sớm, nhanh chóng lao tới bên cạnh Tiêu Lăng Trần. Đương nhiên, cùng lao lên với hắn còn một bộ áo đỏ.
Tâm kiếm.
“Ngàn vạn!” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng.
Tiêu Lăng Trần bất đắc dĩ thở dài: “Vì sao các ngươi không tin ta cũng là cao thủ, lại vội vàng tới bảo vỆ ta như vậy?”
“Đừng nói đùa nữa.” Tiêu Sắt quát khẽ một tiếng: “Bọn họ có thể giết chúng ta thật đấy.”
Phất trần của Trọc Tâm công công cuốn lấy Tâm kiếm của Lôi Vô Kiệt, lập tức đè ép ngàn vạn ánh kiếm xuống. Phất trần của Trọc Sâm công công và Trọc Lạc công công chia ra cuốn lấy trường côn của Tiêu Sắt và Cơ Tuyết.
“Tâm niệm vô cực, phá pháp vạn thiên.” Trọc Tâm công công đột nhiên giơ một ngón tay về phía Tiêu Lăng Trần.
Chỉ pháp này có tên, tên là Phá Khung.
Đây là chỉ pháp nổi tiếng của nội cung Bắc Ly, chỉ có điều người tu luyỆn nếu không có năm mươi năm không lực căn bản không phát huy được uy lực của nó. Nhưng nếu có thể phát huy được uy lực của nó, như vậy chỉ
pháp này cũng như tên, nhất chỉ phá thiên.
Tiêu Lăng Trần trợn tròn hai mắt, giơ tay xuất chưởng, muốn ngăn cản một chỉ đó.
Nhưng chỉ có Tiêu Sắt biết, võ công của Tiêu Lăng Trần thật ra không quá tốt. Từ nhỏ hắn đã am hiểu công phu bắn cung cưỡi ngựa trong quân ngũ, còn khi tỷ thí với cao thủ tuyỆt thế thì hắn vốn không phải đối thủ. Tiêu Sắt lập tức ra quyết định, hắn vứt bỏ Vô Cực côn của mình, lắc người một cái, ngăn trước mặt Tiêu Lăng Trần.
Đã trúng thẳng một chỉ Phá Khung này.
Hắn lập tức cảm thấy một vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng. “Cẩn Tuyên, đi!” Minh Đức Đế quát khẽ.
Cẩn Tuyên lại lắc đầu: “Nhưng thưa bỆ hạ, bọn chúng có thể quay sang đối phó với ngài bất cứ lúc nào.”
Bên kia, Cẩn Uy công công và Cẩn Tiên công công đã đánh từ trong Bình Thanh điện ra tới ngoài điện, lúc này trận đọ kiếm đã hạ xuống trên tường hoàng cung.
Hai người cầm kiếm hạ xuống đất.
Kiếm của Cẩn Tiên công công đã gãy rơi xuống đất, ngón tay hắn còn mang một luồng khí lạnh nhàn nhạt. Cẩn Uy công công lại cắm kiếm vào vỏ, lạnh nhạt nói: “Nếu xét theo kiếm pháp, ngươi thật sự hơn ta.”
Cẩn Tiên công công nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bỆch, gần như không đứng nổi.
Thế nhưng trước ngực Cẩn Uy công công, một vết máu dần dần lan ra.
Thần sắc của hắn hoàn toàn không có vẻ đau đớn. “Rốt cuộc trước lúc chết cũng có thể đánh một trận toàn lực, đây là may mắn của ta. Có thể chết trên tay ngươi, ta không nuối tiếc.”
“Vì sao?” Cuối cùng Cẩn Tiên công công chỉ khó nhọc nói ra hai chữ.
Cẩn Uy công công thở dài: “Nếu như không có sư phụ, ta đã chết từ hồi hồi năm tuổi rồi. Ta muốn làm chút chuyỆn cho người.”
Cẩn Tiên công công lắc đầu một cái, không nói gì thêm.
Cẩn Uy công công chống kiếm xuống đất, miễn cưỡng giữ cho mình đứng thẳng. “Có một việc, trước khi chết ta phải nói cho ngươi.”
“Việc gì?”
“Người giết chết Cẩn Ngọc, không phải ta, cũng không phải Cẩn Ngôn.
Chúng ta không có năng lực như vậy.” Nói xong câu cuối cùng này, cuối cùng Cẩn Uy cũng nhắm hai mắt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]