Vương Phách Xuyên vẫn lặng lẽ mài thương: “Vương gia có tính toán gì không?”
Tiêu Lăng Trần nhìn biển khơi, gió biển thổi qua mái tóc, hắn lạnh nhạt nói: “Nếu ta trở lại Bắc Ly, thì sao?”
“Bây giờ đưa lỆnh tập kết, khi vương gia trở lại Bắc Ly sẽ là ngày Lang Gia quân tập kết. Các binh sĩ rải rác bốn phương đều sẽ chờ chúng ta ở bến.
Lang Gia quân tập hợp, ép thẳng tới Thiên Khải.” Vương Phách Xuyên mài thương xong, mũi thương sáng bóng.
Tiêu Lăng Trần quay lại cúi người: “Vậy vì sao bây giờ chúng ta không đi?” “Chờ.” Vương Phách Xuyên buông trường thương xuống: “Chờ thời cơ đến, sẽ có người đến tìm chúng ta. Trên bờ có một số kẻ còn sốt ruột hơn cả
chúng ta. Bọn họ đang ở Thiên Khải, còn hiểu rõ chuyỆn lúc nào mới là thời cơ hơn chúng ta.”
Tiêu Lăng Trần trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên quát lớn: “Giương buồm! Khởi hành!”
“Vương gia! Đi hướng nào?” Có thủy thủ vội vàng tiến tới hỏi. “Đi Thiên Khải!” Tiêu Lăng Trần quát lớn.
“Thiên Khải? Xung quanh Thiên Khải không có nước, thuyền của chúng ta không tới Thiên Khải được.” Người thủy thủ nói.
“Vậy thì cưỡi ngựa đi! Không có ngựa thì đi bộ! Cầm đao của ngươi lên, mài sắc thương của ngươi đi, giết cho chúng không còn manh giáp!” Tiêu Lăng Trần phẩy ống tay áo chỉ lên bờ: “Yên tâm đi, khi chúng ta vào bờ, có thiên quân vạn mã đang chờ chúng ta.” Hắn quay đầu lại nhìn về phía Vương Phách Xuyên, sắc mặt Vương Phách Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719853/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.