“Gần đây luyỆn kiếm ra sao?” Doãn Lạc Hà vừa ăn cơm vừa nói.
Lạc Minh Hiên ăn từng miếng cơm lớn: “Còn phải nói nữa à, đương nhiên là có thu hoạch rất lớn. Không thì sư phụ cứ nhìn Lương Ngọc bảng kia kìa, sao lại đặt ta lên hạng nhất?”
“Thu hoạch rất lớn?” Doãn Lạc Hà buông đũa: “Còn không vào được Quan TuyỆt bảng, chứng tỏ vẫn kém một chút.”
“Sư phụ có muốn thử ta không?” Lạc Minh Hiên buông bát xuống, đắc ý nói. “Được!” Doãn Lạc Hà vung tay, một chiếc đũa bay về phía Lạc Minh Hiên.
Lạc Minh Hiên mỉm cười, giơ tay lên, một thanh đoản kiếm đã xuất hiện, lại vung một cái, chém cái đũa kia thành hai nửa.
“Cũng nhanh đấy.” Thân hình Doãn Lạc Hà hơi động, đã lao tới trước mặt Lạc Minh Hiên, xuất quyền đánh ra. Lạc Minh Hiên lại vung tay, đoản kiếm đã đổi thành trường kiếm, một kiếm đâm vào tay áo Doãn Lạc Hà.
Ống tay áo Doãn Lạc Hà bay tán loạn, lui lại ba bước, gật đầu nói: “Thú vị.”
“Ta cảm thấy truyền thuyết đó là thật, triều đại trước bên cạnh mỗi vị thiên tử đều có một vị huynh đỆ Ảnh VỆ học tập kiếm thuật tuyỆt thế. Sau đó mất nước, vị hoàng tử Ảnh VỆ mang kiếm thuật tuyỆt thế vẫn còn sống, cuối cùng lưu lạc nhân gian, giấu kiếm thuật trong tượng đất Tiên Nhân Lục Bác.” Lạc Minh Hiên cười nói: “Kiếm thuật này rất tuyỆt.”
Doãn Lạc Hà cười một tiếng: “Lợi hại hơn so với công phu ta truyền thụ à?”
“Cái này thì không phải, kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719851/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.