Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn *** Đường Liên hạ giọng hỏi: "Vừa nãy ở trong Mỹ Nhân trang, Tiêu Sắt từng nói hắn không biết võ công, hắn tới thì có ích lợi gì?" Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: "Không thể nào. Ta từng thấy Tiêu Sắt dùng qua võ công, tay không vận khí đóng tám cánh cửa một lúc." Giữa lúc hai người còn đang thì thầm, gã áo đen nhìn Tiêu Sắt đột nhiên xuất hiện, cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Mà Tiêu Sắt đứng trên quan tài một lúc lâu, đột nhiên nhảy lên, nhấc chân đá nắp quan tài bay ra ngoài. "Dừng lại!" Đường Liên phẫn nộ quát. Thế nhưng là đã không còn kịp, nắp quan tài nặng nề rơi trên mặt đất, một bàn tay trắng bệch đột nhiên từ bên trong quan tài thò ra! "Giả… chết?" Lôi Vô Kiệt ngây người. Bàn tay trắng bệch kia bám lấy thành quan tài, một bóng người vin vào thành quan tài chậm rãi đứng lên. "Là... Là một tên hòa thượng? Là một hòa thường còn sống ư?" Lôi Vô Kiệt tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy một hòa thượng sàn sàn tuổi mình, mặc y phục nhà chùa màu trắng, dù trong đêm tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt hắn, trắng ngần thanh tú, xuất trần thoát tục, nhưng đôi mắt thì nhắm nghiền. “Đưa hắn đi rồi tính tiếp." Gã áo đen cầm đầu gầm một tiếng, bật người nhảy lên, những người khác cũng lập tức đi theo. Hòa thượng kia nghe được thanh âm, rốt cục chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào đám người áo đen. Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều dừng lại, bọn họ ngây dại nhìn cặp mắt kia, ngay sau đó sắc mặt trở nên vô cùng kinh hoàng, giống như là trông thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ. Sau đó một cảnh tượng vô cùng quỷ dị xuất hiện, cả đám người bọn họ đều giơ bàn tay âm trầm đáng sợ không chút do dự xuyên thẳng trái tim mình. "Cái này..." Đường Liên và Lôi Vô Kiệt cũng sợ đến ngây người khi trông thấy cảnh tượng nhóm người áo đen tự sát, không khỏi nhìn về phía tăng nhân, nhưng một bóng người to lớn lại đứng chắn trước mặt hòa thượng kia. Là Minh Hầu! Hắn vác Kim Cự đao trên bờ vai, cúi đầu nhìn về phía hòa thượng mặc áo bào trắng, hòa thượng kia cũng ngẩng đầu nhìn hắn, hai người chỉ đơn giản nhìn nhau, ngắn ngủi mà cảm giác xa vời! Khuôn mặt xưa nay chưa từng thay đổi của Minh Hầu trong khoảnh khắc đó trở nên vặn vẹo, trong ánh mắt toát ra sự kinh hãi vô cùng. "Minh Hầu!" Nguyệt Cơ nhảy xuống đứng cạnh Minh Hầu, đưa tay muốn cản lại ánh mắt của hòa thượng. Minh Hầu phất tay ngăn nàng, thần sắc kinh hãi trên mặt cũng dần dần biến mất. "Chuyện mà lão hòa thượng không nguyện ý nói cho thí chủ, Vô Tâm đã nói cho ngươi biết. Lão hòa thượng đã sớm nói với ngươi, dù ngươi có biết được sự thật đi chăng nữa, chắc chắn sẽ trở thành tâm ma trong lòng ngươi." Hòa thượng áo trắng lạnh nhạt nói, giống như quen biết Minh Hầu đã lâu. "Nỗi khổ tâm của Vong Ưu đại sư, tại hạ vô cùng cảm kích. Nhưng biết là tâm ma, không biết cũng là tâm ma." Minh Hầu buồn bã nói. "Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma. Đây là kiếp của thí chủ, thí chủ tự giải quyết cho tốt." Hòa thượng áo trắng thở dài. "Xem như để báo đáp, chúng ta có thể đưa ngươi rời khỏi nơi này." Nguyệt Cơ ở bên cạnh nói. "Đây là kiếp của ta, các ngươi cứ đi đi!" Hòa thượng áo trắng bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng dị thường. "Đi!" Minh Hầu kéo theo Nguyệt Cơ, xoay người bỏ đi. Mà Đường Liên và Lôi Vô Kiệt nãy giờ vốn đang nhìn bọn họ, rốt cuộc cũng đối diện với ánh mắt của hòa thượng. Chỉ là trong nháy mắt ánh mắt giao nhau, Đường Liên lại thấy gương mặt hòa thượng trước mắt trở nên mơ hồ, mà một cảnh tượng quen thuộc dần dần xuất hiện ngay trước mặt... "Nhắm mắt lại! Không được nhìn vào mắt hắn!" Lúc này một giọng nói hùng hậu vang lên, giọng nói kia mang theo luồng lực kỳ quái, Đường Liên chợt cảm thấy trong lòng hình như có phật quang sáng lên, tỉnh táo trở lại, những ảo giác kia cũng dần dần biến mất. Hòa thượng áo trắng vẫn chăm chú nhìn hắn, trên mặt khẽ mỉm cười. Lúc này một bóng người lướt qua Đường Liên, chạy như bay đến chỗ hòa thượng áo trắng, chỉ thấy đầu ngón tay hắn điểm nhẹ lên trên người hòa thượng kia tổng cộng mười tám điểm, sau đó hòa thượng áo trắng nhanh chóng nhắm mắt lại, đứng yên một chỗ không hề ngã xuống. Lúc này Thiên Nữ Nhụy cũng đã đuổi tới, đỡ Đường Liên và Lôi Vô Kiệt: "Người liên hệ của chàng đã tới rồi, lại thêm một tên hòa thượng nữa ư?" Hai người giật mình, ngẩng đầu nhìn tới, người kia lúc này cũng đã xoay người, đó là một hòa thượng mày rậm mắt to, mặc tăng phục màu xám, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt cực lớn, hoàn toàn khác biệt so với hòa thượng áo trắng yêu nghiệt vừa rồi, toàn than tỏa ra một luồng chính khí nghiêm nghị. "Bần tăng Vô Thiền." Hòa thượng chắp tay trước ngực, hướng về phía Đường Liên khẽ gật đầu. Đường Liên cũng khẽ gật đầu đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không dứt khỏi hòa thượng áo trắng. Vô Thiền khe khẽ thở dài, đầu ngón tay điểm nhẹ trên ngực hòa thượng áo trắng, hắn mới từ từ ngã xuống. Vô Thiền đỡ lấy hắn và nói: "Giấu diếm thí chủ suốt dọc đường, lúc này cũng không cần giấu diếm nữa. Đây là sư đệ của ta, tên là Vô Tâm." "Thiên hạ có ba chùa lớn: Thiếu Lâm ở Tung Sơn, Bạch Mã ở Lạc Dương, Vân Lâm ở Nam Hải, đại sư là cao tăng của chùa nào? Vì sao lại để ta đi ngàn dặm hộ tống quý sư đệ tới đây?" Bấy giờ cả đám người đã quay trở lại Mỹ Nhân trang, Đường Liên ăn Bồng Lai tiên dược của Tiêu Sắt đưa cho mới miễn cưỡng chế trụ vết thương, rốt cuộc cũng bật ra câu hỏi vẫn nghi ngờ bấy lâu. Vô Thiền nghe vậy khe khẽ lắc đầu, hắn nhìn Vô Tâm đang nằm một bên nói: "Chúng ta không phải đệ tử của ba ngôi chùa lớn ấy, mà là đệ tử của thiền sư Vong Ưu chùa Hàn Sơn." "Cái gì?" Đường Liên kinh hãi, khí huyết trong lồng ngực cuộn trào mãnh liệt, vội vàng ôm ngực, gần như khụy xuống. Thiên Nữ Nhụy thấy thế vội vàng tiến lên đỡ hắn: "Chàng đường đường là đại đệ tử thành Tuyết Nguyệt, sao chỉ mới nghe một cái tên cũng có thể sợ đến như vậy." " Vong Ưu chùa Hàn Sơn, đó là..." Đường Liên nhíu mày. "Đó từng là thiện đạo đại tông sư." Tiêu Sắt nhấc tách trà lên, nhấp một ngum, "Còn bây giờ... là Ma tăng." "Ma tăng ư?" Lôi Vô Kiệt nghi hoặc nói, "Là thiền đạo đại tông sư sao có thể biến thành ma tăng." "Thiên hạ có ba chùa lớn, Thiếu Lâm, Bạch Mã, Vân Lâm tuy vang danh thiên hạ, nhưng mà luận thiền đạo đệ nhất đại tông sư trong thiên hạ, lại chỉ có Vong Ưu đại sư của chùa Hàn Sơn. Nghe nói Vong Ưu đại sư tu luyện Phật gia Lục thông: Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Tha Tâm Thông, Túc Mệnh Thông, Thần Túc Thông, Lậu Tẫn Thông. Trong đó đặc biệt Tha Tâm Thông bất phàm nhất, khách hành hương tới chùa Hàn Sơn để cúng bái chỉ muốn nhìn Vong Ưu đại sư một cái, không cần nói chuyện, nhưng lại cứ đấm ngực giậm chân, khóc lóc thảm thiết, cuối cùng phần lớn đều khóc đến nỗi ngất đi, sau khi tỉnh lại đều bừng tỉnh giác ngộ, quên hết mọi chuyện chốn phàm tục." "Lợi hại như vậy ư? Cũng không cần nói chuyện luôn?" Lôi Vô Kiệt sợ hãi thán phục. "Nghe nói Tha Tâm Thông tu luyện đến cực hạn có thể liếc mắt nhìn thấu lòng người đối diện, cũng có thể thay đổi nội tâm của người đó, không cần mở miệng, có thể lấy phật pháp độ người." Vô Thiền gật đầu, ánh mắt chợt trở nên nghiêm nghị: "Vị công tử này nói không sai. Nhưng ta nhận được tin, hộ tống sư đệ chỉ có đại đệ tử thành Tuyết Nguyệt Đường Liên, hai người các ngươi là ai, trong thư không hề nhắc đến. Không biết có thể nói cho ta biết được không?" "Ta ư? Ta chẳng qua chỉ là một ông chủ quán trọ nhỏ, tuy quán trọ hơi nhỏ nhưng người trong giang hồ đi ngang qua cũng khá nhiều, mấy chuyện vặt này sợ rằng đã truyền khắp giang hồ rồi. Mà vị Lôi công tử đây đang nợ ta một khoản tiền, hắn muốn chạy tới thành Tuyết Nguyệt, ta sợ hắn quỵt nợ nên phải đi theo, ai ngờ trên đường lại gặp Đường Liên. Vốn cho rằng có thể bớt được một số chuyện phiền phức nhưng không ngờ suýt chút nữa còn mất mạng." Tiêu Sắt khe khẽ thở dài. "Tiêu Sắt ngươi vẫn còn chưa kể xong mà. Tại sao Phật đạo đại sư lợi hại như vậy lại có thể biến thành ma tăng cơ chứ?” Lôi Vô Kiệt chen vào nói. Tiêu Sắt nhìn Vô Thiền: "Ta có thể nói không?" Vô Thiền chắp tay trước ngực: "Việc đó cũng liên quan đến chuyện lần này, công tử cứ nói đừng ngại. Dù sao sự tình liên quan đến danh dự sư tôn, để một đệ tử như bần tăng ra mặt nói thì cũng không thỏa đáng." "Được." Tiêu Sắt gật gật đầu, "Vong Ưu tinh thông Phật môn Lục thông, mà phật pháp cao siêu, vì thế dù chùa Hàn Sơn chỉ là một ngôi chùa nhỏ, nhưng khách hành hương tới nối liền không dứt. Tuy nhiên cách đây hai tháng, Vong Ưu đại sư đột nhiên phát điên." "Điên ư?" Lôi Vô Kiệt trợn mắt nhìn. "Vong Ưu đột nhiên nhảy lên,rút kiếm gỗ trong tay tôn tượng Trì Quốc Thiên Vươngcao bảy thước chém xuống đầu khách hành hương.” "Cái gì?" Lôi Vô Kiệt hít vào một ngụm khí lạnh. "Khách hành hương bên ngoài đại điện lần đầu trông thấy cảnh này, sợ hãi xoay người bỏ chạy. Nhưng Vong Ưu lại đuổi theo, ông ta vốn là đại sư võ học, cầm trường kiếm vung vẩy bên ngoài đại điện, hơn mười vị khách hành hương không ai trốn thoát. Khi võ tăng hộ vệ chạy tới ngăn cản thì đã không kịp nữa rồi, và cũng không thể nào ngăn cản nổi ông ấy. Cuối cùng, nghe nói chỉ tới khi đệ tử chân truyền của ông ta chạy tới mới có thể chế ngự được. Vong Ưu nhìn người đó, bỏ trường kiếm trong tay, chỉ lẩm bẩm: “Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.”. Sau đó tọa hóa, thi thể ngã xuống liền hóa thành tro bụi." Tiêu Sắt ngắm nhìn Vô Tâm đang ngủ say, "Giang hồ đồn đại chính là những lời này, thi thể vừa ngã xuống đã hóa thành tro bụi, nghe giống như chuyện thần tiên ma quái, sự thật rốt cuộc thế nào, chắc hẳn chỉ có hai vị đại sư rõ nhất.” Vô Thiền khẽ thở dài: "Lời đồn cũng không hề sai, sau khi sư phụ tọa hóa, cơ thể liền quá thành tro bụi, tất cả tăng nhân trong chùa đều tận mắt nhìn thấy. Mọi người đều cho rằng sư phụ tu luyện "Tha Tâm Thông" thì bị tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng về sau chúng ta mới biết thứ sư phụ luyện được sớm đã không phải "Tha Tâm Thông", mà là "Tâm Ma dẫn"." "Tâm Ma dẫn? Đây là võ công gì, ta chưa từng nghe qua." Đường Liên cau mày nói. Vô Thiền tiếp tục nói: " "Tha Tâm Thông" có thể nhìn thấu lòng người, giúp họ giác ngộ. Nhưng lòng người khó dò, nếu là người không có tâm Phật, chung quy cũng khó thấy được nội tâm mà nhân tâm khó dò, nếu không có Phật Tâm người, cuối cùng khó mà thấy được nội tâm. Chỉ liếc một lần có thể khiến người ta biết được cái ác trong lòng như sư phụ, từ đó tự mình giác ngộ vốn dĩ là chuyện không thể. Song môn võ công "Tâm Ma dẫn" này, thứ nhìn thấu không phải lòng người, mà là tâm ma, thậm chí còn có thể khiến người nhớ lại chuyện người đã quên. Nhưng đây vốn là cấm thuật Phật môn, phong ấn bên trong La Sát đường ở chùa Hàn Sơn. Tổ sư từng nói, tu luyện loại cấm thuật này, tuy mục đích để hàng ma nhưng bản thân đã nhập ma trước. Chỉ một ý niệm là có thể từ phật nhập ma." "Một lúc lại Phật, một lúc lại Ma, nghe mãi chẳng hiểu gì cả. Nói tóm lại, chính là Vong Ưu đại sư luyện công tẩu hỏa nhập ma phải không?" Lôi Vô Kiệt nghe cái hiểu cái không. "Không đúng, là do thấy quá nhiều tâm ma nên mới phát điên." Tiêu Sắt lười biếng nói ra. "Tiêu Sắt! Không được nói bừa!" Đường Liên nghe vậy vội vàng quát. Vô Thiền lắc đầu nói: "Không sao. Trụ trì chùa Cửu Long sư phụ Đại Giác cũng nói như vậy, ngài ấy nói sư phụ không ngừng độ người, nhưng do chứng kiến quá nhiều tâm ma, cuối cùng dẫn cả tâm ma của mình ra." "Ngươi là đệ tử của Vong Ưu đại sư, nhưng sao lại chạy tới chùa Cửu Long?" Lôi Vô Kiệt hỏi. "Sư đệ Vô Tâm đi theo sư phụ học Phật pháp Lục thông, mà hồi ta còn nhỏ, từng gặp sư phụ Đại Giác chùa Cửu Long tới chùa Hàn Sơn luận đạo, ngài ấy cho rằng ta có thiên phú với Kim Cương Phục Ma thần thông, muốn dẫn ta về thành Tất La tu hành. Sư phụ cho phép, nên ta tới chùa Cửu Long, đã mười hai năm trôi qua, suốt thời gian đó ta cũng chỉ gặp được sự phụ ba lần." "Không phải Đại Giác cho rằng ngươi có thiên phú, mà là Vong Ưu muốn đưa ngươi đi." Tiêu Sắt đột nhiên nói ra. Vô Thiền hơi khẽ cau mày, cúi đầu: "Không biết công tử nói vậy là có ý gì?" "Kim Cương Phục Ma thần thông chính là môn võ học ngoại môn đầu tiên của Phật môn chính thống, người tập luyện bắt buộc phải có chính khí đầy người giống như đại sư ngươi. Mà sư đệ của ngươi, tuy mới chỉ gặp qua một lần, lại..." Tiêu Sắt dừng một chút, liếc mắt nhìn mọi người, "Nhưng lại là một hòa thượng tà quái." Nghe vậy Đường Liên cũng bất giác gật đầu, mặc dù hòa thượng áo trắng kia có khuôn mặt rất đẹp, nhưng trên khuôn mặt lại không có sự trầm ổn thường thấy của người xuất gia, thường trực lại là vẻ cười như không cười, quả thực rất xứng với chữ “tà”. "Nếu ta đoán không sai, thứ mà Vô Tâm tu luyện cũng không phải Phật gia Lục thông, mà là "Tâm Ma dẫn", hoặc có thể nói, toàn bộ võ công trong La Sát đường?" Vô Thiền ngẩn người, thở dài "Công tử đoán không sai." "Ta cả gan suy đoán, Vong Ưu đại sư muốn lấy được một đáp án." "Đáp án gì?" "Rốt cuộc là phật hàng ma trước, hay trước thành ma, rồi mới hàng ma..." Tiêu Sắt hơi khẽ cau mày, "Đúng rồi. Vì sao các ngươi không ngại xa xôi ngàn dặm đưa Vô Tâm đến nơi đây?" "Sau khi sư phụ Đại Giác nhận được tin sư phụ tọa hóa rất kinh hãi, ngài ấy liền nhờ thành Tuyết Nguyệt đưa Vô Tâm đến đây, ngài ấy muốn triệu tập toàn bộ cao tăng của ba mươi hai Phật quốc sử dụng Phục Ma thần thông để trừ bỏ cấm thuật trên người Vô Tâm.” “Làm vậy khác nào phế hắn cơ chứ?” Lôi Vô Kiệt hạ giọng nói. "Nhưng nghe nói khi Vô Tâm sư đệ nhận được tin cũng không hề dị nghị gì về chuyện này, đã nằm vào quan tài Chuyển Luân." "Tại sao Thiên Ngoại Thiên lại có hứng thú với sư đệ của ngươi vậy?" "Thiên Ngoại Thiên? Thiên Ngoại Thiên là phái nào?" Vô Thiền lắc đầu, "Tuy là tin tức sư đệ tu luyện bí thuật La Sát đường khó tránh khỏi bị lộ, tất nhiên sẽ dẫn tới không ít người trên giang hồ muốn tranh đoạt nhưng Thiên Ngoại Thiên mà công tử nói tới là môn phái nào, sao ta chưa từng nghe qua?” "Thiên Ngoại Thiên là..." Tiêu Sắt đang muốn mở miệng, lại bị một giọng nói lạnh lẽo ngắt ngang. "Chính là chúng ta." Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người mặc trường bào màu tím đứng đó lạnh lùng nhìn bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]