“Hồn hề quy hề! Khứ quân chi hằng kiền,
Hà vi tứ phương ta? Xá quân chi nhạc xử,
Nhi ly bỉ bất tường ta. Hồn hề quy hề!"
(Tạm dịch: Hồn ơi về đi nhé! Sao rời thể xác này Chu du khắp bốn phương? Sao rời nơi vui vẻ, Mà kiếm chỗ chẳng lành. Hồn ơi hồn về đi!)
Diệp Nhược Y từng đọc được bài từ xa xưa này trong một quyển thơ cổ. Nó do Ba Lư đại phu ở nước Sở ngày trước làm vì Sở Vương đã từ trần. Tương truyền ngày hôm đó hồn phách Sở Vương thật sự trở lại trong miếu, chỉ có điều hồn phách không có chỗ nương tựa, cuối cùng tiêu tan trong chớp mắt.
“Hồn hề quy hề!” Mạc Y giơ tay lên trời, hét lên điên cuồng. Mây đen lập tức giăng đầy bầu trời, sấm chớp vang rền, thủy triều cuồn cuộn trên đại dương, như biển gầm sắp tới.
Cuối cùng Diệp Nhược Y đã hiểu Mạc Y định làm gì và cô phải làm gì. Diệp Nhược Y giãy dụa: “Ngươi định dùng thân thể ta để gánh chịu linh hồn người khác à?”
“Ngươi rất thông minh.” Mạc Y đột nhiên đặt tay xuống, xung quanh lập tức yên bình trở lại: “Rất giống em gái ta. Nhìn thế giới này đi, ngươi sẽ nhanh chóng rời khỏi nó thôi. Hồn hề, quy hề!” Mạc Y lại ngẩng đầu lên, dị động nhanh chóng trở lại!
Tiếng sấm nổ vang, trên trời như có thiên quân vạn mã đang lao thẳng.
Gió lớn thổi tới, cuốn theo nước biển ập vào hòn đảo.
Mạc Y đứng trên đỉnh gian nhà, ngâm mình trong mưa gió, lơ lửng như tiên nhân hàng thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/1369452/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.