Chương trước
Chương sau
Giang hồ phong ba tĩnh, kim bảng luận võ danh. Mười chữ này đã lâu rồi không có ai nhắc tới, vì người nói mười chữ này biến mất đã rất lâu rồi.
Đó là đường chủ của Giang Hồ Bách Hiểu đường, người đánh giá võ học nhất phẩm tứ cảnh, đứng phía tây trong Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Bạch Hổ - Cơ Nhược Phong. Trong án mưu phản của Lang Gia Vương, chặn một kiếm của Kiếm Tiên Lý Hàn Y trên pháp trường, đó cũng là lần cuối cùng hắn lộ mặt. Sau chuyện đó hắn biến mất trên giang hồ, ngay cả Bách Hiểu đường thành danh cả trăm năm cũng dần dần biệt tích.
Thế nhưng ai cũng biết, những đệ tử của Bách Hiểu đường rải rác trong chốn giang hồ không hề giải tán, họ vẫn lặng lẽ quan sát giang hồ, viết lại những tư liệu kia, đưa tới Bách Hiểu đường trong truyền thuyết. Chỉ chờ nhân vật truyền kỳ võ học kia xuất hiện trở lại, bởi vì chỉ có hắn mới có tư cách bình luận giang hồ, xếp hạng võ bảng.
Võ bảng thay đổi, có lúc ba năm một lần, có lúc một năm một lần, không phải xem tâm trạng của Cơ Nhược Phong mà là căn cứ theo năm chữ đầu - giang hồ phong ba tĩnh. Mỗi lần sóng gió nổi lên lại có người chết đi, có kẻ quật khởi, có người rời khỏi, cho nên khi sóng gió tĩnh lặng, giang hồ đã đổi thay.
“Cơ Nhược Phong về rồi à?” Tư Không Trường Phong nhìn đệ tử Bách Hiểu đường kia hỏi.
Nhưng đệ tử đội mũ rộng vành kia không trả lời, chỉ ném cuộn sách trong tay tới: “Thương Tiên, mời xem bảng.”
Tư Không Trường Phong vẩy trường thương một cái, mũi thương chặn cuộn sách lại, đột nhiên vung sang phải, mở cuộn sách ra.
Bảng thứ nhất của Kim Bảng, tên là Bách Binh bảng.
Nói tới binh khí, cũng là người dùng binh khí.
Bách binh, thương là vương. Cho nên cái tên đầu tiên chính là Tư Không Trường Phong.
Thương Tiên, Tư Không Trường Phong. Cầm thương: Ô Nguyệt thương.
Kiếm Tiên, Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương, cầm kiếm: Cửu Ca. Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên, cầm kiếm: Vạn Quyển Thư. Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên, cầm kiếm: Phá Quân. Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y, cầm kiếm: Thiết Mã Băng Hà, Đào Hoa.
Tư Không Trường Phong khẽ thở dài, Đạo Kiếm Tiên đã chết, bây giờ Ngũ Đại Kiếm Tiên đã biến thành Tứ Đại Kiếm Tiên, thật khiến người ta tiếc nuối. Đọc tới đây, Vô Tâm khẽ nhíu mày, vị Lôi Oanh được Tạ Tuyên đánh giá là đã tiến vào cảnh giới Kiếm Tiên không được liệt vào Bách Binh bảng. Xem ra là vì Sát Phố kiếm bị hủy, còn chưa tìm được kiếm mới.
Đao Tiên, phách Đao Đạm Thai Phá, cầm đao: Kỳ Lân Nha. Quỷ Đao Trích Nguyệt Quân, cầm đao: Âm Dương. Ôn Nhu Đao Tô Vũ Lạc, cầm đao: Trì Lạc.
Nam Quyết vẫn là ba vị Đao Tiên, nhưng người quen thuộc với Kim Bảng đều phát hiện, Ôn Nhu Đao vẫn là Ôn Nhu Đao nhưng tên đã từ Diệp Bích Hà biến thành Tô Vũ Lạc, xem ra vị kỳ nữ đao khách kia đã chết, còn vị Tô Vũ Lạc này chắc là đệ tử quan môn trong truyền thuyết của nàng.
Trong lòng Tư Không Trường Phong hơi động, vị đệ tử quan môn kia được Diệp Bích Hà thu nhận tám năm trước, hôm nay tuổi mới hơn hai mươi mới đúng, sao đã được xếp vào Bách Binh bảng?
Những cái tên phía dưới không được danh chấn thiên hạ như bên trên, cũng không ai mang danh tiên nữa. Cho tới cái tên cuối cùng.
Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân. Binh khí: nắm đấm, và mọi thứ.
Cầm kiếm có thể thành Kiếm Tiên, vung đao có thể thành Đao Tiên, nhưng thích dùng hai nắm đấm, tuy được liệt vào Bách Binh bảng nhưng phải dùng danh hiệu Tửu Tiên.
“Rượu có thể tăng can đảm, xốc lại thần trí, sao không thể coi đó là binh khí?” Năm đó Bách Lý Đông Quân hỏi Cơ Nhược Phong như vậy.
Xem ra Cơ Nhược Phong đã nghiêm túc nhớ những lời này.
Bảng thứ hai trong Kim Bảng tên là Lương Ngọc bảng. Chỉ những đệ tử trẻ tuổi trong các môn phái mới được vào bảng, chỉ có tám danh ngạc, hết sức quý giá. Hơn nữa nếu tuổi tác trên hai mươi lăm thì không còn cơ hội vào bảng. Cho nên đây là bảng mà mỗi thiếu niên anh hùng đều khao khát được đề danh, năm xưa Lôi Oanh, Lôi Vân Hạc, Lý Hàn Y, Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân đều từng đứng trong Lương Ngọc bảng.
Không ít đệ tử Tuyết Nguyệt thành đã nghe tin chạy tới, mỗi người đứng sau lưng Tư Không Trường Phong, nhìn về phía xa, muốn xem có tên mình hay không.
Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng những đệ tử trẻ tuổi kia, đệ tử Bách Hiểu đường tới đưa bảng chậm rãi đọc Lương Ngọc bảng ra.
“Hạng tám Lương Ngọc bảng, đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Lạc Minh Hiên.”
Không ngờ cái tên được đọc ra đầu tiên lại là đệ tử Tuyết Nguyệt thành. Lạc Minh Hiên vừa về thành đang đứng đằng sau chăm sóc Lý Hàn Y giúp Doãn Lạc Hà, lúc này nghe được tên mình lập tức hưng phấn gào lớn: “Sư phụ, là ta, là ta đấy! Ta được vào Lương Ngọc bảng rồi.”
Doãn Lạc Hà cười lắc đầu: “Xếp hạng cuối, có gì mà vui.”
“Hạng bảy Lương Ngọc bảng, đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Tư Không Thiên Lạc.”
Thần sắc Tư Không Trường Phong không thay đổi, những đệ tử sau lưng xì xào bàn tán: “Thiên Lạc sư tỷ thật lợi hại.”
“Hạng sáu Lương Ngọc bảng, đệ tử núi Thanh Thành, Lý Phàm Tùng.”
Vô Tâm khẽ mỉm cười, nhớ lại thiếu niên khá giống Nho Kiếm Tiên kia, hôm nay hắn lại nhận được một cơ duyên Kiếm Tiên nữa, chắc sau này kiếm thuật sẽ càng ngày càng tinh xảo.
“Hạng năm Lương Ngọc bảng, đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Lôi gia bảo, Kiếm Tâm trủng, Lôi Vô Kiệt.”
“Danh hiệu rõ là dài.” Vô Tâm bĩu môi.
“Lôi sư đệ cũng được liệt vào Lương Ngọc bảng? Còn xếp trên cả Thiên Lạc sư tỷ, ghê gớm thật.” Một đệ tử ăn bánh bao mừng rỡ nói.
“Thế còn đại sư huynh thì sao? Chắc chắn đại sư huynh xếp trên hai người bọn họ, chẳng lẽ là hạng nhất?”
“Hạng tư Lương Ngọc bảng, đệ tử Đường môn, Đường Trạch.”
Lúc này ngay cả Tư Không Trường Phong cũng ngây ra một chút, Vô Tâm nhướn mày, nhớ ra điều gì đó.
Nhưng các đệ tử Tuyết Nguyệt thành đều lấy làm khó hiểu: “Ai là Đường Trạch? Đường môn có người như vậy từ bao giờ? Chưa từng nghe nói.”
“Hạng ba Lương Ngọc bảng, đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Đường Liên.”
“Là đại sư huynh! Nhắc tới đại sư huynh rồi! Nhưng sao mới hạng ba?” Các đệ tử ồ lên.
Nhưng Tư Không Trường Phong lại nghe được nhiều ý hơn. Trước khi đọc tên Lôi Vô Kiệt hắn liệt kê tới ba môn phái sư thừa, còn trước tên Đường Liên chỉ có ba chữ Tuyết Nguyệt thành. Xem ra Bách Hiểu đường biết rất nhiều.
“Hạng nhất Lương Ngọc bảng, đệ tử Vô Song thành, Vô Song.”
Hạng nhất Lương Ngọc bảng? Vô Song thành?”
“Không thể nào!” Có người kinh ngạc hô.
“Đoạn trước mới đọc đến hạng ba mà? Sao đột nhiên đọc sang hạng nhất? Bảng sai rồi à?” Có người không hiểu.
Vô Tâm nhớ lại thiếu niên ôm hộp kiếm, khẽ gật đầu. Đúng là hắn đủ tư cách xếp hạng trước Đường Liên.
Lại thấy đệ tử Bách Hiểu đường dừng lại một chút rồi đọc tiếp: “Hạng nhất Lương Ngọc bảng, đệ tử Thiên Ngoại Thiên, Diệp An Thế.”
Mọi người lại xôn xao, hóa ra không có hạng hai là vì có hai người cùng xếp hạng nhất. Lương Ngọc bảng xếp hai người ngang nhau, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Hơn nữa...
“Mẹ nó đây là ai?” Có đệ tử nói ra tiếng lòng của mọi người.
“Đúng vậy, mẹ nó đây là ai?” Có người đồng ý hỏi theo.
Vô Tâm thở dài, thầm nhủ, con mẹ nó là ta.
Lương Ngọc bảng tổng cộng có tám người, Tuyết Nguyệt thành chiếm bốn, không hổ là giang hồ đệ nhất thành. Điểm tì vết duy nhất là có hai người xếp trên Tuyết Nguyệt thành. Mặc dù Vô Song thành chỉ có một người, nhưng có lúc hạng nhất còn đại diện càng nhiều so với số lượng.
Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán, đệ tử Bách Hiểu đường đột nhiên nói: “Quan Tuyệt bảng.”
"Quan Tuyệt bảng!"
Tư Không Trường Phong thu cuộn sách lại: “Cơ Nhược Phong điên rồi à?”
Quan Tuyệt bảng là bảng thứ ba trong Kim Bảng, cũng là bảng cuối cùng, nhưng hơn mười năm trước, Cơ Nhược Phong đã niêm phong bảng này lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.