Chương trước
Chương sau
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nếu Thiên Diện Quỷ của Ám Hà lại xuất hiện, như vậy rất có thể những kẻ khác của Ám Hà cũng đã hiện thân. Tô Tử Y, Tô Hồng Tức của Tô gia, cùng Mộ Lương Nguyệt của Mộ gia, nếu còn có thêm sát thủ mới gia nhập, như vậy sẽ rất khó đối phó. Nhưng Đường Liên thăm dò khí tức một lượt, ánh mắt nhìn về phía cây tùng lớn bên cạnh Mộ Anh.
“Trong cây tùng kia có giấu một người.” Đường Liên hạ giọng nói.
Lôi Vô Kiệt cười nói: “Định nhân lúc chúng ta tấn công hắn đánh lén à? Tên Thiên Diện Quỷ kia chỉ biết chút bản lĩnh trộm gà trộm chó.” Dứt lời bước tới một bước, xuất chưởng đánh về phía cây tùng kia. Thân cây lập tức nổ tung, để lộ bóng người trong đó, rõ ràng là Tư Không Thiên Lạc. Tư Không Thiên Lạc có vẻ đã bị thương không nhẹ, khóe miệng đầy máu tươi, bị trói trong gốc cây, khó khăn lắm mới trợn mắt nhìn mọi người được.
Mộ Anh cười lạnh một tiếng, đang định mở miệng lại bị Tiêu Sắt lên tiếng ngắt lời: “Có phải ngươi định nói chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Một là buông vũ khí xuống bó tay chịu trói, hai là có thể không buông vũ khí xuống nhưng Tư Không Thiên Lạc phải chết?”
Mộ Anh bị đoạt mất lời nói, lập tức cả giận đáp: “Vậy ngươi mau chọn đi.”
“Ta chọn.” Tiêu Sắt bước tới một bước: “Ngươi chết!”
Đạp Vân bộ, một bước lướt tới trước người Mộ Anh. Tiêu Sắt giơ tay định kéo Tư Không Thiên Lạc bị trói vào gốc cây. Mộ Anh đổi sang gương mặt trợn mắt, xuất chưởng đánh về phía Tiêu Sắt: “Tự tìm đường chết!”
Lại có một kiếm công tới!
Lướt sát phía sau Tiêu Sắt, xé tan làn gió, một thanh kiếm thon dài mỹ lệ - Tâm kiếm.
Mộ Anh lui nhanh lại, song chưởng múa lên điên cuồng, chưởng kiếm giao nhau, bị chiêu kiếm này ép lui mười bốn bước. Lôi Vô Kiệt lại đuổi tới, cầm Tâm Kiếm đâm liền mười ba nhát! Mộ Anh liên tục biến đổi thân hình, thi triển thuật con rối giết người, lại bị Lôi Vô Kiệt chém rơi từng cái một.
“Dưới cái da mặt của ngươi giấu được bao nhiêu mặt người? Trong quần áo ngươi có bao nhiêu con rối?” Lôi Vô Kiệt cười nói: “Ta chém hết tất cả nhé?”
Bên kia, Tiêu Sắt đã tháo dây thừng đang trói Tư Không Thiên Lạc, ôm cô vào lòng, từ từ trở lại.
“Nếu vừa rồi ngươi không tới kịp thì sao? Ta chết thật ư?” Tư Không Thiên Lạc nhỏ giọng nói.
“Không.” Sắc mặt Tiêu Sắt như nước, bình tĩnh nói. “Sẽ không có chuyện ta không tới kịp, ta đã nói sẽ cứu ngươi, là sẽ cứu được ngươi.”
Diệp Nhược Y ngồi trên lưng ngựa nhìn Tiêu Sắt đang chậm rãi đi tới, cuối cùng gương mặt này cũng để lộ thần sắc mà cô quen thuộc. Đúng vậy, đây mới là Tiêu Sắt mà cô biết, chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định, vậy chắc chắn hắn sẽ làm được.
Tiêu Sắt đỡ Tư Không Thiên Lạc từ từ lên ngựa, Tư Không Thiên Lạc lại nói: “Ta không muốn trở về Tuyết Nguyệt thành, ta muốn cùng các ngươi tới Lôi gia bảo.”
“Được, sau khi tới Lôi gia bảo, chúng ta cùng về Tuyết Nguyệt thành.” Tiêu Sắt nói.
Đường Liên bên cạnh thở dài: “Ngươi đáp ứng Thiên Lạc dễ dàng như vậy, sau này tự đi mà đau đầu.”
Tiêu Sắt lắc đầu: “Dẫu sao cũng tốt hơn hiện giờ.”
Đường Liên nhíu mày một cái, đột nhiên quát lớn: “Lạc Minh Hiên!”
“Ài, đây đây!” Biết mình phạm sai lầm lớn, Lạc Minh Hiên đành cúi đầu cười bồi, thúc ngựa chậm rãi đi tới: “Đại sư huynh có gì căn dặn.”
“Cút!” Đường Liên giẫm một cái nhảy lên ngựa, lao tới bên cạnh Lạc Minh Hiên xuất cước đá bay hắn từ trên ngựa xuống.
Lạc Minh Hiên ngã nhào một cái, hoang mang hoảng hốt bò dậy. Thế nhưng bên phía kia, hòn ngọc quý của toàn bộ Tuyết Nguyệt thành có vẻ đang trọng thương sắp chết, ăn một đá này còn chẳng dám thở mạnh, cúi đầu không dám nhìn Đường Liên.
“Không nghe thấy à! Cút!” Đường Liên giơ tay muốn đánh.
Lạc Minh Hiên vội vàng kéo cương ngựa, xoay người lên ngựa vung roi chạy như điên về phía Tuyết Nguyệt thành.
Ở phía khác Mộ Anh đã liên tục bại lui. Trên giang hồ tiếng tăm hắn còn đáng sợ hơn Đại Kiếm Quỷ - Tô Xương Ly, là vì hắn có năng lực hóa thành ngàn người ngàn mặt và kỹ thuật hạ độc cao siêu khó lòng phòng bị. Thế nhưng khi đối kháng chính diện, võ công hắn tuyệt đối không bằng Tô Xương Ly. Đối mặt với Lôi Vô Kiệt đã trải qua ba lần tiến vào kiếm tâm, mặt kiếm đạo vượt qua Tô Xương Ly, Mộ Anh đã chẳng thể đấu nổi.
“Một kiếm này, chém ngươi giả mạo Đường Liên sư huynh lừa gạt ta!”
“Một kiếm này, chém ngươi đả thương Thiên Lạc sư tỷ!”
“Một kiếm này, chém ngươi định đánh lén Tiêu Sắt!”
Chém liền ba kiếm, ép Mộ Anh tới rối loạn tay chân. Trong lúc bất đắc dĩ, Mộ Anh đột nhiên giơ song hai tay lên, một cái áo choàng bay ra, lại giơ tay, một cái áo choàng nữa bay ra, lại giơ tay, lại một áo choàng nữa bay lên. Sau khi ba cái áo choàng rơi xuống lại đứng thẳng không đổ, kết hợp với bản thân Mộ Anh tạo thành một trận thế hình vuông vây Lôi Vô Kiệt vào giữa.
“Lúc trước ta chỉ dùng thuật con rối, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là thuật giết người!” Ánh mắt Mộ Anh lóe lên ánh lạnh, trong trường bào lập tức có sương mù dày đặc phun ra.
“Là độc trận.” Tiêu Sắt trầm giọng nói.
Đường Liên bước tới, lao thẳng về phía hai người.
Mộ Anh tạm thời vây khốn được Lôi Vô Kiệt, nhưng sau lưng vẫn còn cao thủ đệ nhất trong lứa trẻ của Tuyết Nguyệt thành, Đường Liên. Hắn đã bị thương, đương nhiên không ham chiến, xoay người định bỏ trốn nhưng lại bị Đường Liên cản đường. Mộ Anh cười một tiếng, giơ tay ra, một làn sương mù dày đặc phun về phía Đường Liên.
Thế nhưng Đường Liên chỉ đứng yên tại chỗ, không hề né tránh.
Mộ Anh ngây ra một chút, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Ta họ Đường.” Đường Liên chậm rãi nói, Thục Trung Đường môn, được tôn là ám khí, độc thuật có một không hai trong thiên hạ.
“Sư phụ ta họ kép Bách Lý, mẫu thân của ông ấy họ Ôn.” Đường Liên lại nói tiếp, Ôn gia nổi tiếng lâu năm, độc thuật đệ nhất thiên hạ, còn trên cả Đường môn.
Ý tứ của Đường Liên rất đơn giản, dùng độc với ta, tên họ Mộ nhà ngươi còn chưa đủ tư cách!
Bên phía kia, một luồng sáng lạnh lướt qua, Lôi Vô Kiệt đã cầm kiếm vượt qua làn sương dày. Hắn dùng kiếm khí cưỡng ép tạo thành một tấm bình phong che chở, rốt cuộc cũng phá độc đi ra, ngăn phía sau Mộ Anh.
“Ám Hà giết người chưa bao giờ không có lý do, sau lưng ngươi chắc chắn có người thuê.” Đường Liên vung nhẹ tay, Chỉ Tiêm nhận giấu trong tay áo đã hiện lên trong tay: “Nói thân phận của hắn ra, ngươi có thể đi.”
Mộ Anh đột nhiên cười, gương mặt đổi thành đứa bé non nớt cười ngây ngô, nhưng giọng nói vẫn của người lớn: “Coi như các ngươi thắng được ta, nhưng đừng vì vậy mà coi thường người của Ám Hà.” Dứt lời nụ cười của hắn cứng lại trên mặt, không hề thay đổi.
“Hắn... chết rồi à?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc hỏi.
Đường Liên giơ tay kiểm tra hơi thở của Mộ Anh rồi gật đầu một cái: “Chắc là nuốt độc giấu trong răng. Nghe nói trong răng của sát thủ Ám Hà có giấu độc, tên là ‘Tam Hấp’. Khi bị uy hiếp bọn chúng sẽ cắn chặt răng, độc trong đó sẽ chảy vào trong miệng, sau ba hơi thở sẽ ngưng thở.”
“Đúng là một tổ chức đáng sợ.” Lôi Vô Kiệt thu kiếm lại, đi qua bên cạnh Mộ Anh. Lúc này Đường Liên đột nhiên nhìn lại, ngón tay Mộ Anh hơi cử động. Chỉ trong chớp mắt Đường Liên đã búng ngón tay một cái, một mũi Long Tu Châm cực kỳ nhỏ bé gần như trong suốt xé gió bắn tới, xuyên qua đầu Mộ Anh.
“Sao vậy?” Lôi Vô Kiệt hoàn toàn không phát hiện, nghi hoặc nhìn Đường Liên một cái.
Đường Liên lắc đầu: “Không sao, chúng ta đi tiếp thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.