Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn “Tiêu Sắt, trận pháp này lợi hại như vậy sao lúc ở núi Thanh Thành ngươi không dùng. Nếu không lúc đó đã chẳng bị đánh thảm tới vậy.” Lôi Vô Kiệt cảm thấy chân khí mênh mông mãnh liệt trong cơ thể, không chỉ nội lực được khôi phục mà mọi mệt nhọc đi đường một ngày một đêm cũng lập tức biến mất. “Mấy ngày nay ta vẫn luôn xem quyển sách mà Nho Kiếm Tiên đưa tặng, trong sách có nhắc tới một số quan hệ giữa chân mạch và ẩn mạch, ta cũng chỉ vừa ngộ ra trận Lưu Chuyển này thôi. Hơn nữa vừa vặn lúc này nội lực các ngươi mất hết ta mới có thể vận dụng trận Lưu Chuyển này. Nếu là lúc bình thường, hai luồng nội lực sẽ xung đột lẫn nhau, không dễ dàng như hiện giờ đâu.” Tiêu Sắt hít một hơi dài, hạ giọng nói: “Ta không chống đỡ được lâu đâu, tốc chiến tốc thắng.” Tư Không Thiên Lạc rung thanh trường thương, uy phong lẫm liệt: “Xem chúng ta đây. Tên kiêu quái kinh tởm kia, để ta cho một thương đập chết hắn.” Mộ Anh vẫn không nhúc nhích, gương mặt không biểu cảm có vẻ cực kỳ quỷ dị. “Sao không nói gì? Sợ à?” Tư Không Thiên Lạc nhảy thẳng tới vung thương đánh thẳng vào đầu, không ngờ lại thật sự đánh trúng gương mặt trống không kia. Sau đó toàn bộ gương mặt bị đập sụp xuống, một bộ trường bào trống rỗng rơi trên mặt đất. “Chạy rồi?” Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc. “Thuật con rối giết người.” Tiêu Sắt cả kinh. “Vị huynh đài này kiếm thức thật thâm sâu.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Tiêu Sắt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gương mặt mỉm cười vui vẻ hiện lên phía trước mình, lại đột nhiên hóa thành vẻ từ bi, chốc lát sau lại thành vẻ khóc lóc, chỉ trong thời gian ngắn đã thay đổi ba gương mặt. “Trò ảo thuật, cút ngay cho ta!” Lôi Vô Kiệt nghiêng người ngăn cản trước mặt Tiêu Sắt, xuất quyền đánh Mộ Anh bay thẳng ra ngoài. Lại thấy trường báo kia bị xuyên thủng một lỗ, lướt thẳng ra ngoài, bên trong không hề có ai. Lôi Vô Kiệt cười khổ một tiếng nói: “Thế này chẳng khác gì ảo thuật cả.” Tư Không Thiên Lạc xuất một thương vô ích bèn lui lại, nắm lấy tay Tiêu Sắt. Luồng nội lực kia không phải lưu lại trong cơ thể không biến mất, nhất định phải nắm lấy tay Tiêu Sắt, hấp thu nội lực. “Trò ảo thuật này của ta ra sao?” Một cái đầu đột nhiên nhô ra, xoay ngược lại giữa không trung rồi mỉm cười nhìn bọn họ. “Chẳng ra gì.” Tư Không Thiên Lạc xuất thương quét tới. Mộ Anh lại vung chưởng lên, thân thương lập tức bị một luồng băng sương bao phủ. Tư Không Thiên Lạc cảm thấy thế thương bị ngăn cản, trong lòng kinh hãi nhưng đột nhiên thấy thân thể ấm áp. Chỉ thấy đôi mắt Lôi Vô Kiệt đã đỏ bừng, đã vận Hỏa Chước thuật. Áo đỏ bay phấp phới chớp mắt đã hòa tan chỗ băng sương kia. Tư Không Thiên Lạc vui mừng, xuất thương đánh ra, quét rách ống tay áo bên phải của Mộ Anh. Lại thấy Mộ Anh xoay người, xuất chưởng đánh sang phía Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt xuất chưởng đón đỡ, Hỏa Chước thuật lập tức vận dụng tới cảnh giới thứ sáu = Già Lâu La. Mộ Anh cười nói: “Được lắm, nghe đại danh của Hỏa Chước thuật đã lâu. Thử xem có bằng Sương Huyền chưởng của ta không?” “Vậy thử xem.” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, Hỏa Chước thuật tăng thêm một tầng, cảnh giới thứ bảy - Hỏa Nguyên cảnh! Ánh mắt Mộ Anh lóe lên sắc lạnh, giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên: “Với tuổi tác của ngươi đạt được tới cảnh giới này cũng thật hiếm có. Thế nhưng giết kẻ thấy tiếc như ngươi mới là vui sướng.” Ngoài miệng tuy khen nhưng gương mặt hắn không chút dao động, bàn tay hơi vận sức, hàn khí đột nhiên bùng lên. Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc đột nhiên rùng mình một cái. Tiêu Sắt buông tay Tư Không Thiên Lạc, đưa chưởng sang đánh vào người Lôi Vô Kiệt, gầm lên một tiếng: “Lôi Vô Kiệt!” Lôi Vô Kiệt cũng hét lớn một tiếng: Tiêu Sắt!” Không ai biết vì sao hai người đột nhiên hô to tên của đối phương. Nhưng sau tiếng hô này, áo xanh trên người Tiêu Sắt đột nhiên bay phất phơ, chân khí toàn thân thông qua hai cánh tay truyền vào cơ thể Lôi Vô Kiệt. Khoảnh khắc đó trong hai đồng tử của Lôi Vô Kiệt như tỏa ra ánh lửa! Mộ Anh âm thầm kinh hãi, hàn khí của hắn lập tức bị ép ngược lại, một luồng khí tức nóng rực không ngừng đánh sâu vào nội tức của hắn. “Đây là...” Mộ Anh vẫn giữ gương mặt lúc vui mừng lúc buồn bã kia. Lôi Vô Kiệt đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển nặng nề, gằn từng chữ một nói: “Hỏa Chước thuật, Thiên Hỏa cảnh!” Một Anh đột nhiên thu chưởng Hỏa Chước thuật tầng tám cho dù với lực lượng của hắn cũng không dám tùy tiện thử nghiệm. Thế nhưng hắn vừa thu chưởng, Lôi Vô Kiệt đột nhiên lao tới, vung liền ba chưởng. Võ kỹ bình thường, Đại La Hán quyền của Phật môn. Ba chưởng. Lại như trước lúc núi lở, động đất rung trời. Mộ Anh liên tục lui lại nhưng không tránh khỏi. Tướng mạo hắn biến hóa, vận dụng thuật con rối. Lại bị phá liền ba tầng. Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy sau khi bước vào Hỏa Chước thuật tầng thứ tám, toàn thân khoai khoái không nói nên lời, bước đi như đạp trên đám mây, vung quyền như trong lòng suy nghĩ, mỗi khi đánh ra một quyền, trong lòng lại sảng khoái thêm một phần. “Đạm yên lưu thủy họa bình u, tự tại phi hoa khinh tự mộng." Lôi Vô Kiệt mỉm cười: “Ta bước vào Tự Tại Địa Cảnh rồi.” Đánh ra quyền thứ tư. Mộ Anh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài ngã cái rầm xuống đất. Lôi Vô Kiệt giơ tay phải, cầm Sát Phố kiếm, lại nghe Tiêu Sắt ở sau lưng nhỏ giọng nói: “Đừng vọng động, đứng yên ở đó, giữ nguyên khí thế.” Lôi Vô Kiệt vốn định cầm kiếm đi tới dạy cho tên Thiên Diện Quỷ kia một bài học nhưng lúc này cũng đành bỏ qua suy nghĩ đó, cầm kiếm đứng yên tại chỗ, chân khí bùng lên mãnh liệt, trong mắt như có ngọn lửa rực cháy. Mộ Anh đứng dậy, chứng kiến trạng thái của Lôi Vô Kiệt, trong lòng thầm kinh hãi. Nếu Lôi Vô Kiệt chỉ bước vào Tự Tại Địa Cảnh chắc chắn mình sẽ không bị ép tới mức như hiện giờ, thế nhưng một quyền vừa rồi của hắn rõ ràng đã có uy thế mơ hồ tiếp cận với Tiêu Dao Thiên Cảnh. Bản thân tuyệt đối không phải địch thủ. Hắn đổi sang gương mặt tức giận, trầm ngâm một hồi lâu. “Tiêu Sắt.” Lôi Vô Kiệt thấy Mộ Anh đứng bất động đã lâu, trong lòng không khỏi lấy làm lạ, không biết nên tới thử hay giữ nguyên tư thế bất động như hiện giờ, đành phải hỏi Tiêu Sắt. Chỉ thấy Tiêu Sắt đột nhiên thu hồi song chưởng, hai chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống. Tư Không Thiên Lạc vội vàng cúi người đỡ lấy hắn: “Tiêu Sắt, ngươi bị sao vậy?” Lôi Vô Kiệt lo lắng quay lại nhìn Tiêu Sắt rồi lại cuống quít quay sang phía Mộ Anh. Sau khi Tiêu Sắt rút tay về, chân khí trong cơ thể hắn lập tức tiết ra, đừng nói Đại Tự Tại Cảnh, thậm chí còn không vận được tầng thứ nhất của Hỏa Chước thuật. Nếu Mộ Anh ra tay, chắc chắn bọn họ đều phải chết! Thế nhưng Mộ Anh vẫn giữ nguyên gương mặt giận dữ kia, không hề nhúc nhích. “Đừng nhìn nữa, hắn đi rồi.” Tiêu Sắt thều thào. Lôi Vô Kiệt đi tới, cầm Sát Phố kiếm chém thử một nhát, quả nhiên lại lại một túi da trống rỗng. Tiêu Sắt lấy từ trong lòng ra một cái chai, đưa vào tay Tư Không Thiên Lạc: “Uống viên thuốc trong đó, vận chuyển chân khí nửa canh giờ, Độc của Đạn Chỉ Túy sẽ được giải. Sau đó lập tức lên đường tới Lôi gia bảo.” Nói xong câu này, sức lực trong người Tiêu Sắt như trút sạch, hai mắt nhắm lại, ngất đi trong lòng Tư Không Thiên Lạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]