Hàn Sơn tự.
Tiểu hòa thượng Vô Thiền châm ba nén hương cúi lạy mộ phần trước mặt
ba lần. Phía trước mộ phần còn có một xâu đường hồ lô: “Diệp đại ca,
huynh đi rồi, mứt quả trong Cô Tô thành cũng mất ngọt.”
Vong Ưu đại sư lắc đầu: “Trong Cô Tô thành có mười sáu cửa hàng bán mứt
quả, chỉ có nhà ở phía nam thành là ngon ngọt sạch sẽ nhất, mấy nhà ở
phía bắc thành trong hoa quả toàn là sâu, mấy nhà ở tây thành thì quá ít
đường, không đủ ngọt.”
Vô Thiền đứng dậy: “Sư phụ, người không ăn mứt quả, sao người biết?”
“Diệp Đỉnh Chi kể cho ta, hắn nói mỗi lần mua cho con luôn mua ở phía
nam thành, là cửa hàng ngon ngọt sạch sẽ nhất.” Vong Ưu đại sư xoa đầu
Vô Thiền: “Nhưng con có còn bé nữa đâu, không nên ăn kẹo hồ lô nữa.”
“Vì sao lớn rồi lại không thể làm một số chuyện nữa?” Vô Thiền hỏi.
Vong Ưu đại sư suy nghĩ rồi mỉm cười nói: “Vừa rồi sư phụ nói sai rồi, cho
dù con lớn đến đâu đi nữa, vẫn có thể ăn mứt quả của con.”
“Nhưng con không muốn ăn, con cảm thấy phía nam phía bắc gì cũng vậy,
của người khác mua mới ngọt, xâu kẹo hồ lô này là con dùng tiền mua, cho
nên không ngọt.” Vô Thiền nói nhỏ.
Vong Ưu đại sư thở dài một tiếng: “Tiểu Vô Thiền lớn rồi.”
Vô Thiền ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ: “Sư phụ, lớn lên sẽ gặp nhiều
chuyện đau khổ như vậy ư? Trước đó con cảm thấy đi đường rất mệt mỏi,
đọc kinh rất khó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997628/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.