Trên một ngọn núi nhỏ ở phía nam Bắc Ly.
Màn đêm buông xuống.
Mộ đứa trẻ đứng trên vách núi, nhìn về phía xa, nhìn một lúc lại lặng lẽ
khóc lóc.
Nam tử tóc trắng đeo kiếm từ trong rừng cây bước ra, nhìn đứa bé, hạ
giọng nói: “An Thế, đã khuya vậy rồi đừng chạy khỏi doanh trại, nguy hiểm
lắm.”
Lúc đầu đứa bé chỉ lặng lẽ khóc lóc, nhưng sau khi nghe tiếng nam tử sau
lưng, rốt cuộc không nhịn được khóc rống lên. Đứa bé quay lại nhào vào
lòng hắn: “Kỳ Tuyên thúc thúc, bọn họ nói phụ thân đã chết rồi, bọn họ nói
phụ thân đã chết rồi! Sao lại như vậy!”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Bạch Phát Tiên Mạc Kỳ Tuyên
nắm chặt tay trái: “Ta tin tông chủ sẽ không chết. Ngươi cũng phải tin.”
“Bạch Phát, chúng ta bị vây trong núi rồi.” Tử Y Hầu cũng từ trong rừng cây
bước ra. “Mười chín môn phái ở Giang Nam đều đến đây. Sau khi tin tức
tông chủ bỏ mạng lan truyền, thanh thế của các đại môn phái Bắc Ly đã
khác.”
“Nếu tông chủ còn sống, những môn phái nhỏ còn e ngại, không dám đối
địch chính diện với chúng ta, nếu chúng ta thắng bọn chúng sẽ theo chúng
ta. Bây giờ tin tức về cái chết của tông chủ lan truyền, bọn chúng lại cảm
thấy không có gì cần lo lắng. Hừ, chỉ là lũ trộm cắp vặt.” Bạch Phát Tiên hừ
lạnh một tiếng: “Cho nên ta cảm thấy rất có thể tin tức về cái chết của tông
chủ chỉ là một âm mưu.”
“Nhưng thám tử báo cáo, mấy ngày trước có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997626/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.