Nguyệt hắc phong cao, trên con đường nhỏ ngoài rừng núi.
Bách Lý Đông Quân châm mồi lửa, Diệp Đỉnh Chi nằm bên cạnh, trên người
buộc đầy băng vải, vẫn đang mê man. Nguyệt Dao ngồi bên cạnh bọn họ,
ném vài cành cây vào đống lửa: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Bách Lý Đông Quân nhíu mày nhìn về xa xăm: “Ta và Lạc Thanh Dương ước
định sau khi rời khỏi Thiên Khải Thành, chúng ta sẽ chia hai đường đi về
phía nam, cuối cùng gặp mặt ở Cô Tô thành. Sau này bọn họ sẽ về Nam
Quyết, chúng ta có tính toán khác.”
Nguyệt Dao thở dài một tiếng: “Liệu có đơn giản như vậy không?”
“Bây giờ chiến tranh nổi lên khắp bốn phía, nếu có thể kết thúc chiến tranh
thật nhanh chóng là tốt nhất.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Bắc
Man và Nam Quyết đều nghe theo hiệu lệnh của Diệp Đỉnh Chi, chỉ cần
Diệp Đỉnh Chi gửi...”
“Không đơn giản như vậy đâu.” Nguyệt Dao nhỏ giọng nói, ngắt lời Bách Lý
Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân nhìn đống lửa, đột nhiên im lặng.
Nguyệt Dao do dự một chút rồi cuối cùng vẫn nói: “Bắc Man và Nam Quyết
đều có mục đích riêng. Diệp Đỉnh Chi chỉ cho bọn họ một cơ hội, bây giờ
Bắc Ly ba mặt đều gặp địch, thậm chí đã có một số kẻ trong Ma giáo phá
vây đi vào. Chắc chắn bây giờ Bắc Man và Nam Quyết sẽ không tùy tiện lui
binh.”
Bách Lý Đông Quân bẻ gãy cành cây trong tay, ném vào đống lửa: “Thế nào
cũng có cách.”
Nguyệt Dao ‘ừ’ khẽ một tiếng, không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997613/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.